Editor: Táo đỏ phố núi.
“Huyên Huyên, con về nhà hả?” Lúc chập tối, Tiếu Vi đang ở nhà xem ti vi.
Đây là một căn hộ kiểu mẫu cỡ nhỏ, Tiếu Vi đã dùng lợi nhuận cổ phiếu được chia nhiều năm để mua lại.
Nhưng mà căn nhà như vậy ba người ở cũng vẫn rất trống trải. Hơn nữa, những năm gần đây chồng của Tiếu Vi cũng thường xuyên đi công tác ở nơi khác, mà Tiếu Huyên thì gả cho Quý Xuyên, cho nên, trong căn nhà rộng rãi này chỉ còn mình Tiếu Vi ở.
Hơn nữa, bởi vì tính cách của Tiếu Vi rất hiếu thắng, không chỉ là với Tiếu Đằng, mà còn với tất cả những người thân của nhà họ Tiếu đều giống như vậy. Bởi vì như vậy, nên họ hàng thân thích cũng ít đi lại với bà ta.
Cứ như vậy, căn phòng rộng rãi này của bà ta cũng không có người tới.
Cho nên, nếu như cửa chính nhà này có động tĩnh gì, thì Tiếu Vi cũng sẽ đột nhiên đi về phía này, giống như lúc này.
“Vâng, là con!” Thật sự là giọng nói của Tiếu Huyên, điều này khiến cho một người phải ở nhà cô đơn một mình nhiều ngày như Tiếu Vi, lúc này trở nên rất vui vẻ.
“Cái con bé này, cam lòng về nhà rồi sao?” Ngoài miệng mặc dù Tiếu Vi nói như vậy, nhưng mà vẻ mặt đều tràn đầy vui vẻ.
Nhưng mà ngày hôm nay không biết là Tiếu Huyên bị làm sao nữa, từ lúc đi vào liền liên tục cúi gằm đầu xuống, tâm tình hình như không được tốt lắm.
“Cái con bé này, làm sao vậy?” Tiếu Vi đã nhận ra điều khác thường, đi về phía cửa chính.
Mà sau khi Tiếu Huyên cởi giày ra xong, liền lướt qua người của bà ta, đi lên trên lầu.
“Mẹ, con không sao! Chỉ là sáng sớm hôm nay dậy hơi sớm một chút, bây giờ vô cùng buồn ngủ. Con đi lên lầu ngủ trước một lát, lát nữa sẽ xuống ăn cơm và nói chuyện với mẹ!”
Có lẽ là vì câu nói cuối cùng của Tiếu Huyên, ‘Lát nữa sẽ xuống ăn cơm và nói chuyện phiếm với mẹ.’ khiến cho Tiếu Vi đã bao lâu rồi không nhận được sự ấm áp của người trong nhà liền tạm thời quên mất tất cả. Ngay cả việc chạy theo để chất vấn nguyên nhân Tiếu Huyên về nhà cũng quên luôn.
“Được rồi, bây giờ mẹ sẽ vào bếp nấu cho con chút đồ ăn, đợi lát nữa làm xong mẹ sẽ gọi con!”
Hiếm khi mới có người về nhà ăn cơm cùng với bà ta, nên lúc này tâm trạng của Tiếu Vi rất tốt. Bà ta rất ít khi vào bếp, hôm nay lại bắt đầu vào bếp bận rộn một phen.
Mặc dù khói dầu hun cho bà ta sặc sụa, nhưng mà vì có thể cùng con gái ăn một bữa cơm, Tiếu Vi không oán hận một câu nào.
Mà Tiếu Vi đang bận rộn ở trong phòng bếp dù thế nào cũng không thể tưởng tượng được, Tiếu Huyên sau khi tự mình trở về nhà mẹ đẻ thì liền núp ở trong phòng mình, móc ra một cái gương nhỏ soi mặt.
Khi cô ta giơ gương lên nhìn khuôn mặt mình trên gương, thì trên đó xuất hiện một khuôn mặt hoàn toàn ngược lại với khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp so với lúc bình thường. Trên khuôn mặt của cô ta bây giờ, ngoài trừ những vết sưng đỏ bị phỏng ra, còn có một vết phòng rộp mọng nước ở chỗ nốt ruồi ở đuôi mắt.
Nhìn chính mình qua gương, dưới cơn nóng giận Tiếu Huyên liền ném cái gương nhỏ ra ngoài cửa sổ, sau đó lấy tay che mặt trốn vào góc tường òa khóc lên.
Sợ tiếng khóc của mình sẽ khiến cho mẹ ở dưới lầu nghe thấy được, Tiếu Huyên chỉ có thể đè nén tiếng khóc của mình lại.
Lặng lẽ khóc thút thít, là đau đớn nhất!
Lúc này Tiếu Huyên đã hiểu rõ điều này.
Hôm nay sau khi bị Tiếu Bảo Bối giội và phê nóng lên đầu xong, cô liền đi bệnh viện. Mặc dù đã xử lý qua, tình huống cũng tạm thời ổn định lại. Nhưng mà bác sĩ nói, nếu như để vết thương nhiễm trùng thì có thể để lại sẹo...
Đặc biệt là chỗ bị rộp nước lên kia.
Mà Tiếu Huyên biết rõ, Quý Xuyên thích nhất chính là cái nốt ruồi ở đuôi mắt này của cô.
Mỗi lần lúc triền miên, Quý Xuyên đều thích hôn lên đó, gặm cắn chỗ đó.
Nếu như không có nốt ruồi này nữa, nếu như gương mặt của cô bị sẹo lỗi lõm, Quý Xuyên còn có thể muốn cô nữa không?
Chính bởi vì như vậy, nên cô mới về nhà mẹ đẻ. Ngoại trừ sợ vết thương bị nhiễm trùng ra, cô còn lo lắng Quý Xuyên nhìn thấy mình như vậy...
Nhưng mà vết thương như vậy, không thể nào bỗng chốc mà khỏi ngay được.
Bây giờ điều Tiếu Huyên lo lắng hơn là ngày mai sao cô ta có thể đi ra ngoài gặp người được đây?
“Tiếu Bảo Bối, tao thừa nhận là tao có lỗi với mày. Nhưng mà sao mày có thể đối xử với tao tàn nhẫn như vậy chứ?” Dường như Tiếu Huyên đã quên mất, nếu như cô ta không làm ra chuyện tàn nhẫn như vậy đối với Tiếu Bảo Bối, thì sao Tiếu Bảo Bối có thể đối xử với cô ta như thế này được? Dienx
dandf Kê quyu dong.
Nhưng mà cho dù cô ta có oán hận như thế nào đi nữa, thì gương mặt này của cô trong khoảng thời gian ngắn cũng không thể nào đi gặp người khác được...
- - Đường phân cách - -
Vừa rạng sáng ngày thứ hai...
Lúc này trong phòng bệnh VIP mà hôm qua Kiều Trác Phàm đã chỉ định, liền vang lên một đoạn đối thoại khiến cho người ta mặt đỏ tía tai.
“Tiếu Bảo Bối, em mau làm nhanh lên!” Kiều Trác Phàm vô cùng lo lắng, giống như là một người đàn ông hy vọng được giải thoát một cách gấp rút.
“Kiều Trác Phàm, anh không hét lớn như vậy thì sẽ chết à!” So sánh với anh, thì Tiếu Bảo Bối lạnh nhạt hơn rất nhiều. Nhưng mà cẩn thận nghe trong lời nói, thì bạn cũng sẽ nghe ra được trong giọng nói kia mang theo một chút xấu hổ và ngượng ngùng.
“Sẽ chết. Ai bảo em không làm nhanh lên chứ?”
“Hừ hừ... Sắp nghẹn chết ông rồi!” Một người đàn ông nào đó gầm gừ. Hơn nữa, giọng nói buổi sáng của người đàn ông này còn đặc biệt khàn khàn, khiến cho những y tá đi qua ở bên ngoài mơ tưởng viển vông.
Khi hai cô y tá ngó dáo dác nhìn phòng bệnh này, bọn họ không hề biết là trong phòng bệnh này thật ra chỉ đang cởi một cái áo sơ mi ra mà thôi.
Kể từ lúc áo sơ mi bị dính máu lên ngày hôm qua, Kiều Trác Phàm đại gia có bệnh thích sạch sẽ liền định chờ Tiếu Bảo Bối tỉnh lại thì sẽ thay quần áo. Nhưng mà sau đó, anh phát hiện ra ở đây không có áo bệnh nhân mặc một lần. Cuối cùng, vị đại gia này chỉ có thể cắn răng chịu đựng chờ Thẩm Niệm Cẩm đưa quần áo sạch tới. Trong quá trình này, áo sơ mi lại bị Tiếu Bảo Bối coi thành một cái rẻ lau, lại cọ hết nước mắt nước mũi lên. Kiều đại gia vốn đã sớm ‘ôm hận trong lòng’.
Vất vả lắm Thẩm Niệm Cẩm mới đưa quần áo tới, ai ngờ được, Tiếu Bảo Bối này lại vô lại tới mức nằm ở trên người của anh ngủ luôn.
Đối với lần này, Kiều đại gia cắn răng nghiến lợi. Theo ý của anh, Tiếu Bảo Bối không chỉ khiến cho anh phải miễn cưỡng mặc bộ quần áo bẩn qua một đêm không nói, lại còn muốn bỏ mặc người anh em đang có khí thế bừng bừng này qua một bên.
Nhìn thấy cô ngủ thẳng như vậy, anh có thể gọi cô dậy nhưng cuối cùng lại không nỡ lòng gọi cô tỉnh lại.
Cứ mặc quần áo bẩn ngủ qua một đêm như vậy, đã là cực hạn của Kiều đại thiếu rồi.
Chờ Tiếu Bảo Bối vừa mở mắt ra, Kiều đại thiếu liền bắt đầu gầm gừ lên với cô, bảo cô nhanh chóng giúp anh thay quần áo tắm rửa. Đối với chuyện thích sạch sẽ này, từ trước tới giờ Kiều đại gia vẫn luôn nghiêm túc.
Đương nhiên, nếu như điều kiện cho phép thì Kiều đại gia rất muốn tự mình giải quyết, bởi vì như vậy thì anh có thể nhanh chóng thoát khỏi bộ quần áo bẩn này. Nhưng vấn đề là hai người bọn họ bây giờ chỉ còn lại duy nhất bàn tay phải, chuyện gì cũng cần phải có hai người phối hợp xử lý.
Giống như bây giờ, cởi bỏ được một cái áo sơ mi, đã mất bao nhiêu là sức lực rồi. Kiều đại gia lại còn muốn được voi đòi tiên: “Đem phía dưới cởi ra luôn đi.”
“Em không làm!” Nhìn theo ánh mắt của Kiều Trác Phàm, Tiếu Bảo Bối thấy Kiều Trác Phàm đang nhìn dây lưng, vội vàng già mồm muốn lắc mông bỏ chạy.
Muốn cô hỗ trợ cởϊ qυầи ra?
Đây không phải là tình tiết mà trong tiểu thuyết hay nhắc đến sao? Giống như là nam chính nào đó ở trong nhà tắm dụ dỗ đe dọa biếи ŧɦái các kiểu để uy hϊếp nữ chính cởϊ qυầи ra giúp anh ta, sau đó hoành hành ngang ngược.
Chẳng qua ý nghĩ này chỉ chợt lóe lên, Tiếu Bảo Bối đã cảm thấy tà ác rồi.
Bây giờ cô không trốn, thì còn ở trong này chờ cái gì nữa?
Hừ hừ...
Người phụ nữ nào đó vỗ vỗ cái mông nhỏ, bắt đầu chuẩn bị chuồn mất.
Nhưng mà mới đi tới cửa, đã bị chặn lại.
Lúc này, nửa người trên cường tráng của Kiều Trác Phàm lộ ra, cứ như vậy ngăn cản cửa phòng vệ sinh.
Tiếu Bảo Bối muốn trốn sang bên trái, anh liền ngăn cản ở bên trái. Cô muốn chui sang khe hở bên phải, anh lại nhanh chóng nghiêng người về bên phải, tóm lại là vây cô ở trong phòng vệ sinh.
Nhìn bộ dạng của cô như hận không thể trực tiếp đào một cái hố ở dưới đất để trốn, vị đại gia nào đó nói: “Làm gì nào? Anh hầu hạ em cả ngày, bảo em giúp anh một chút việc em lại không muốn?”