Editor: Táo đỏ phố núi
“Kiều Trác Phàm...” Mãi cho tới khi hôn lễ kết thúc, khách khứa bắt đầu ra về, lúc phòng nghỉ chỉ còn lại hai người bọn họ, Tiếu Bảo Bối mới mở miệng.
“Ừ!” Anh nói một tiếng, rất khẽ. Có lẽ là do uống rượu, cho nên giờ phút này nhìn anh lười biếng hơn bình thường. Đôi mắt của anh cũng vậy, như được che bởi một tầng sương mù.
Giống như đang ở trong một rừng cây rậm rạp đầy sương mù, nhìn thấy nhưng không sờ thấy được, đẹp tới mức cả người và thần đều căm phẫn, nhưng mà không có cách nào tới gần được.
“Tiếu Bảo Bối, em cảm thấy tôi quá đáng sao?” Giờ phút này, Kiều Trác Phàm đang đứng ở bên cạnh cô.
Người nào đó chớp mắt, Tiếu Bảo Bối như nhìn thấy một chút mỉa mai trong ánh mắt tràn đầy sương mù kia.
Không phải đối với cô, mà là đối với chính anh…
Thật sự, giờ phút này Kiều Trác Phàm cho cô cảm giác vô cùng sâu sắc.
“Nếu như em cảm thấy lời nói của tôi quá đáng, tôi sẽ kêu kiệu tám người khiêng tới mời Quý tiên sinh trở về, được không?” Không biết có phải do nguyên nhân uống rượu hay không, nhưng Kiều Trác Phàm thể hiện không giống như anh.
Anh tuỳ tiện kéo lỏng caravat, rồi vứt xuống dưới đất. Tiếng hét của anh, to như tiếng sấm.
Sự ngạo mạn của anh, sự vô lễ của anh, giờ phút này hiện ra rõ ràng không sót chút nào.
Nhưng Tiếu Bảo Bối nhìn thấy Kiều Trác Phàm như vậy, nhìn sự cao ngạo của anh có chút hèn mọn…
Điều này đã khiến cho cô nhìn thấy bản thân mình vào một tháng trước.
Biết rõ Quý Xuyên chưa bao giờ để ý tới mình, nhưng mà cô vẫn cố gắng nhẫn nại, cố gắng lừa dối bản thân mình.
Trái tim lần lượt bị anh ta làm cho tan nát, vỡ vụn, nhưng mà lúc nhớ tới anh ta, vẫn miễn cưỡng bản thân nở ra nụ cười…
Một lần nữa nhớ lại, cô mới phát hiện ra bản thân mình lúc đó hèn mọn và đáng thương như vậy.
Nhân tiện lúc nhìn về phía Kiều Trác Phàm, lòng của cô cũng hơi nhói đau.
Giờ phút này, Tiếu Bảo Bối đã làm ra một hành động lớn mật.
Sau khi Kiều Trác Phàm hét lên xong, lúc xoay người muốn đi ra bên ngoài, đột nhiên cô chạy lên, từ phía sau ôm chặt lấy anh.
Trong chớp mắt, Kiều Trác Phàm dừng bước lại.
Trong đôi mắt đen láy có chút đố kỵ kia, thoáng hiện lên sự kinh ngạc nhìn về phía bàn tay trắng nõn xuất hiện ở thắt lưng của mình.
“Tiếu... Tiếu Bảo Bối!” Anh vẫn cho rằng mình lúc nào cũng cao quý và tao nhã, nhưng mà giờ phút này anh đã không còn sự thong dong đó nữa.
Nhưng Kiều Trác Phàm thì vẫn là Kiều Trác Phàm.
Sau một thời gian ngắn ngủi kinh ngạc, thì ánh mắt hoảng hốt của anh bị che giấu đi rất nhanh. Cho nên, Tiếu Bảo Bối đang ôm chặt lấy thắt lưng của Kiều Trác Phàm không phát hiện ra điều gì hết.
“Kiều Trác Phàm...” Sau lưng lại truyền tới một giọng nữ, khàn khàn nhưng vô cùng dễ nghe.
Bây giờ, Kiều Trác Phàm cũng nhắm mắt lại, tận hưởng cảm giác này.
“Ừ!” Từ Phía sau lưng nghe thấy giọng nói của Kiều Trác Phàm, hơi nhẹ một chút.
Tiếp xúc ở một khoảng cách gần như vậy, Tiếu Bảo Bối có thể nghe thấy mùi rượu ở trên người của anh. Hơn nữa, trên người anh vốn có hơi thở tươi mát, đặc biệt rất dễ ngửi. Điều này khiến cho Tiếu Bảo Bối đang ôm lấy anh, nhịn không được mà siết chặt tay ôm chặt hơn nữa.
“Kiều Trác Phàm, cám ơn anh...”
“Em không trách tôi?” Nghe thấy giọng nói của người phụ nữ ở phía sau, anh hơi sững sờ.
Điều này cũng khiến cho hơi thở lạnh lẽo trên người của Kiều Trác Phàm, dần dần rút đi.
“Không trách. Bọn họ đều là đồ trứng thối, nên nhận được loại đối xử như vậy! Cho nên, tôi muốn cám ơn anh…”
Giọng nói của Tiếu Bảo Bối không lớn, nhưng mà lại như một ngọn đèn, đốt sáng lên toàn bộ thế giới của Kiều Trác Phàm.
Một giây này, cái nhếch môi của anh đột nhiên cong lên…
- - Đường phân cách - -
Từ trong lễ đường được một đám đông vây quanh tiễn ra, mặt của Tiếu Bảo Bối dường như sắp cùng một màu với bó hồng ở trong tay của cô.
Còn Kiều Trác Phàm uống rượu say hình như cũng đã tỉnh hẳn.
Lúc này, anh đang sắm vai người chú rể tốt.
Đối với những người chúc phúc cho bọn họ, anh đều cười đáp lại.
Độ cong của khoé miệng, giống như không thể ngừng lại được.
Tiếu Đằng nhìn thấy cảnh tượng như vậy, thì chân mày nhíu lại của ông cũng đã giãn ra không ít: “Kiều Trác Phàm, nhớ những gì cậu đã đồng ý với tôi!”
“Tuân lệnh, cha vợ của con!” Anh ở trước mặt của Tiếu Bảo Bối vẫn có chút cà lơ phất phơ.
Nhìn Kiều Trác Phàm vài giây xong, Tiếu Đằng đi tới trước mặt của Tiếu Bảo Bổi: “Bảo Bối, cho dù có chuyện gì, cũng phải chăm sóc bản thân thật tốt, biết không?”
“Con biết rồi, con sẽ tự chăm sóc mình tốt. Ba, ba cũng phải tự chăm sóc mình cho tốt, biết không? Đừng có thấy con không ở nhà, ba lại vụиɠ ŧяộʍ đi uống rượu, hút thuốc, như vậy không tốt cho tim của ba.” Lúc này hốc mắt của Tiếu Bảo Bổi cũng đỏ ửng lên.
“Ba biết rồi! Được rồi, thời gian cũng không còn sớm nữa, các con lên xe đi!” Tiếu Đằng ôm lấy cô, vuốt ve khuôn mặt của cô một lượt, sau đó bắt đầu hối thúc, để che giấu đi sự không nỡ đối với con gái.
“Vậy chờ bọn con trở về!” Quay mặt lại vẫy vẫy tay, Kiều Trác Phàm vừa lôi vừa kéo Tiếu Bảo Bối lên chiếc xe Hummer màu vàng.
Sau đó, chiếc xe rời khỏi như một cơn gió.
Dưới tầm mắt của mọi người, cuối cùng chiếc xe biến thành một tia sáng màu vàng, biến mất ở cuối con đường…
Mơ màng bị đưa tới đại sảnh của sân bay, Tiếu Bảo Bối nhìn chằm chằm rương hành lý màu vàng mà sững sờ.
Ai có thể ngờ, Kiều Trác Phàm một người thanh niên trẻ tuổi đầy khí chất, nhưng mà lại thích màu vàng kém tao nhã như vậy.
Chẳng những là xe màu vàng, đến cả va li hành lý cũng là một màu vàng rực rỡ!
Tiếu Bảo Bối nhìn chằm chằm vào cái va li hành lý một lúc xong, cánh tay vỗ vỗ vào va li: Ừ! Phong cách nhà giàu, tôi thích!
Nhưng mà cái này là vàng thật hả?
Nhân dịp không có ai chú ý, Tiếu Bảo Bối lặng lẽ kéo va li lại, cắn một miếng lên cái tay cầm màu vàng.
Nhìn Tiếu Bảo Bối, tâm tình của Kiều Trác Phàm vô cùng vui vẻ, đuôi mắt cười lên tạo thành nếp nhăn cũng lộ ra.
Đàm Duật nói phụ nữ yêu tiền không tốt, nhưng mà sao anh lại cảm thấy Tiếu Bảo Bối lặng lẽ cắn thử tay cầm, lại đáng yêu như vậy chứ?
“Kiều Trác Phàm, chúng ta đang đi đâu đây?” Phát hiện Kiều Trác Phàm đang nhìn chằm chằm mình, Tiếu Bảo Bối nhanh chóng thả va li hành lý ra, giả vờ nghiêm túc hỏi.
“Kết hôn, đương nhiên là phải đi hưởng tuần trăng mật, thế giới của hai người!” Kiều Thiếu bộ dạng nghiêm túc trả lời. Nhưng mà nụ cười của anh, lại như mãnh thú ẩn nấp dưới vẻ bình tĩnh, chính là đợi một thời cơ thích hợp, sẽ cho người nào đó một đòn chí mạng!
“Cái gì?Thế giới hai người!”