Edit + Beta: Moonmimi
Lục Vệ Quốc xác định cô không khóc nữa, dừng một chút mới nói: "Được,”
Nhưng khi hắn chuẩn bị uống cháo thì mới phát hiện ra nơi này chỉ có một cái muỗng, điều này có nghĩa hai người bọn họ phải dùng chung cái muỗng.
Hắn cảm thấy vẫn là nên ăn bánh bao đi.
Bánh bao còn chưa cầm lấy, Lý Tĩnh đã lên tiếng, trong giọng nói mang theo giọng mũi kỳ quái hỏi,
“Vệ Quốc, anh như thế nào không uống cháo trước”
Ăn bánh bao trước tiên nên uống miếng nước để trơn miệng, nếu không dễ bị nghẹn.
Lục Vệ Quốc nhất thời uống cháo cũng không phải, ăn bánh bao cũng không phải, dưới ánh mắt nghi hoặc của cô mơ hồ không rõ nói:
“Không có việc gì, anh đang đói bụng sợ ăn cháo không no.”
Lý Tĩnh nhìn chằm chằm chồng mình, nếu hắn đều nói như vậy, vậy thì chắc không có việc gì.
Bánh bao thoạt nhìn rất ngon, kỳ thật khi ăn lên lại không giống như vậy.
Lục Vệ Quốc cắn một miếng to, vừa khô vừa cứng lại rát họng, thiếu chút nữa nuốt xuống không được .
Nhưng cảm giác đói khát trong bụng nhắc nhở hắn không ăn được cũng phải ăn.
Sau khi ăn xong, Lục Vệ Quốc một khuôn mặt ngăm đen đều bị nghẹn ra thành hồng, một lúc lâu mới trở lại bình thường.
Ăn xong cơm trưa thì thời gian còn sớm, huyện thành bọn họ lại không quen thuộc, ngoài ra còn thêm một cái người bệnh nên chỉ có thể ở lại bệnh viện.
Lưu Thủy đã đóng cả đêm phí dụng, thời điểm Lục Vệ Quốc nhìn đến đơn thuốc mới phát hiện.
Lý Tĩnh ăn uống no đủ, xốc chăn lên tưởng từ trên giường xuống dưới,
“Vệ Quốc, chúng ta có thể đi về rồi.”
Nằm nơi này hồi lâu toàn thân của cô đều không thoải mái lại tốn rất nhiều tiền.
Lục Vệ Quốc khép lại đơn thuốc, xuyên thấu qua cửa sổ nhìn vài lần mặt trời phía bên ngoài nói:
“Chúng ta hôm nay không quay về, ngày mai lại đi.”
Lý Tĩnh sửng sốt một chút,
“Như thế nào ngày mai mới trở về?”
Cô sốt ruột hỏi, một ngày hôm nay vừa mất rất nhiều công điểm, vừa tiêu hết rất nhiêu tiền.
“Em nằm là được,”
Lục Vệ Quốc cũng không dám hiện tại mang cô trở về.
Cách làm của đại đội trưởng Lưu vừa lúc hợp tâm tư của hắn, hiện tại trở về, không chừng nửa đường xảy ra chuyện gì, chân lại mất công chữa trị nữa.
Nội dung cốt truyện thứ này, ai lại nói được rõ ràng đâu.
Lục Vệ Quốc vẻ mặt kiên trì, lại cố chấp.
Lý Tĩnh coi như muốn trở về, thì người đang bị thương như cô cũng không có biện pháp.
Thừa dịp trời chưa tối, Lục Vệ Quốc cùng Lý Tĩnh nói một câu rồi chuẩn bị đi ra ngoài đi dạo.
Cũng xem như tự mình trải nghiệm một chút diện mạo của niên đại này.
Dù sao sau khi đi trở về ở Lục gia liền không nhất định có cơ hội này nữa.
Dọc theo cửa đi ra ngoài, chỉ thấy hai bên nhà lầu so le không đồng đều, dùng bùn đất làm tường, cách một khoảng cách liền trồng mấy cái cây, dưới gốc cây rơi rụng một ít mái ngói vỡ nát.
Giờ này trong huyện hơn phân nửa công nhân đều đang đi làm, trên đường ngẫu nhiên có mấy đứa bé đang chơi đùa chạy qua.
Lục Vệ Quốc nhớ kỹ đường đi tới đây vừa quan sát khắp nơi.
Cung Tiêu Xã cách bệnh viện huyện không xa, khi đi qua đó người chậm rãi nhiều lên.
Lục Vệ Quốc hôm nay mặc một bộ quần áo vải thô màu đen, đầu gối cùng khuỷu tay vá miếng vải màu xám, đứng ở giữa đám người mặc đồ lao động màu lam có chút không hợp nhau.
Trước nhiều ánh mắt đánh giá như vậy, hắn đột nhiên cảm thấy có chút xấu hổ.
Bộ quần áo này của hắn đúng thật là vừa rách lại vừa nát.
Bất quá ngẫm lại, nếu hắn đều đến nơi đây liền không có khả năng cái gì cũng chưa xem liền trở về.
Trong huyện cũng chỉ lớn như vậy, duy nhất có thể đi dạo một chút chỉ có Cung Tiêu Xã.
Hắn dứt khoát thẳng hướng Cung Tiêu Xã đi tới.
Trước cổng lớn bảng hiệu hợp tác xã mua bán ở phía trên tường, tám chữ to " phát triển kinh tế, bảo đảm cung cấp " có màu đỏ đặc biệt bắt mắt.
Ở cái niên đại vật chất cung cấp không đủ này, Lục Vệ Quốc biết đây là yêu cầu phân phối theo nhu cầu, chỉ lãng phí một chút đều không được cho phép.
Hắn sờ trong túi áo còn dư lại mười lăm đồng tiền, nhấc chân bước vào.
Cung Tiêu Xã có chút giống siêu thị loại nhỏ ở đời sau, có quầy dài ba mét, đem người bán hàng ngăn cách với người mua đồ.
Phía trên tường đối diện cửa treo các loại vải dệt, thảm chịu được mài mòn.
Thời điểm Lục Vệ Quốc đến gần quầy thì nghe thấy được một hương vị kỳ quái, có chút ngọt…… Còn có chút cay.
Khi thấy đường đỏ cùng với rượu tây còn có xà phòng đặt ở cùng nhau, hắn liền minh bạch.
Bên trong so bên ngoài càng náo nhiệt hơn, trước quầy gỗ người bán hàng lạnh nhạt cầm bàn tính đối với người hỏi giá không thèm để ý.
Đường, vải, dầu cùng một ít đồ vật thì phải có tiền còn có phiếu mới có thể mua được, Lục Vệ Quốc vốn dĩ liền không nghĩ mua, xen lẫn ở trong đám người hướng bên trong đi dạo vài vòng.
Như vậy đi dạo xong hắn xem như đã biết kỳ thật đồ vật bên trong Cung Tiêu Xã cũng không nhiều, nhưng không chịu nổi cái niên đại thiếu thốn đồ vật này, mà vật lấy hiếm vi quý.
Mười lăm đồng tiền là một phân cũng không tiêu, Lục Vệ Quốc như thế nào cầm nó đi vào, liền như thế cầm nó đi ra.
Đi ở trên đường cái, Lục Vệ Quốc ánh mắt mịt mờ mà nhìn người đi tới đi lui xung quanh, hít sâu một hơi xoay người hướng ngõ nhỏ đi tới.
Hắn nhớ trong sách có miêu tả chợ đen.
Cũng chính là nơi có người cầm đồ vật đến trộm bán, đổi tiền hoặc là đổi phiếu.
Hắn nổi lên loại tâm tư này tự nhiên là bởi vì hắn suy nghĩ cuộc sống về sau nên như thế nào trôi qua, nói không chừng có thể vì sau này dò đường.
Một mẫu ba phần đất của Lục gia, trừ giao lương thực nộp thuế còn lại bị mấy người của Lục gia kia chia nhau gần hết, đến trong tay hắn cơ bản liền không có gì.
Nếu không muốn bị đói bụng chết còn muốn nuôi sống nữ chủ, cuối cùng vẫn là phải dựa vào chính mình.
Càng gần ngõ nhỏ càng hẻo lánh, đi xong một đoạn đường mới có thể thấy một hai người già hoặc phụ nữ vác cái rổ, cái rổ đan bằng cỏ dùng vải che lại nên cái gì cũng không thấy.
Vẻ mặt của bọn họ đều rất nghiêm túc, căn bản nhìn không ra cái gì.
Lục Vệ Quốc lau mồ hôi trên trán, cách rất xa hắn rốt cuộc nhìn thấy dưới tường đất bên phải cái cây, có một cái người đàn ông trưởng thành, anh ta vô cùng cẩn thận đôi mắt xoay chuyển nhìn khắp nơi.
Trước mặt anh ta thả hai cái rổ dùng giấy màu xám che đậy, phỏng chừng là món ăn hoang dã hoặc là đồ ăn trồng ở đất riêng.
Người phụ nữ đi ở phía trước hắn, nhìn chung quanh một lần rồi vụиɠ ŧяộʍ tăng nhanh bước chân đi qua.
Người đàn ông ngồi xổm chạy nhanh chóng đứng lên,
Thanh âm bọn họ nói chuyện với nhau có chút nhỏ nên Lục Vệ Quốc nghe không quá rõ ràng.
Thời điểm đang bọn họ giao dịch Lục Vệ Quốc nhẹ nhàng đi qua.
“Bảy khối năm, chị gái không thể lại bớt a……”
Mặc cả thanh âm đột nhiên im bặt,
Lục Vệ Quốc vẫn là xem nhẹ độ thính tai của người làm loại chuyện phạm pháp này.
Người đàn ông nghe thấy tiếng vang thì bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh.
Chờ nhìn đến là một anh nông dân ăn mặc cùng anh ta không sai biệt lắm thì mới lau mồ hôi lạnh vừa chảy ra.
“Được được được, bảy khối năm liền bảy khối năm,”
Chị gái đang mặc cả cũng thấy Lục Vệ Quốc, rất sợ bị người bắt lấy nhược điểm, nhanh chóng cầm tiền rồi xách theo đồ vật vừa mua chạy nhanh đi rồi.
Ở thời điểm người phụ nữ đi qua Lục Vệ Quốc cố ý hướng trong rổ nhìn vài lần, nửa rổ trứng gà, mấy bó nhỏ rau xanh cùng một chùm tỏi……
Bảy khối năm, nếu là nhớ không lầm thì tương đương bảy bữa cơm trưa hôm nay.
Người đàn ông tên là Tiền Chí Dũng, từ một thôn cách huyện thành gần nhất tới đây.
Người làm việc này nếu không phải trong nhà trôi qua không tốt thì chính là gan lớn.
Tiền Chí Dũng vừa lúc thuộc loại gan lớn kia, anh ta lén lút nhìn khắp nơi một lần rồi vẫy tay với hắn
“Anh trai, anh lại đây.”
Lục Vệ Quốc xoay người hướng phía sau thấy không có ai mới biết được là đang kêu chính mình, hắn nhấc chân đi qua.
Tiền Chí Dũng muốn bán đồ vật cơ bản đã bán xong rồi, anh ta thuần túy là nhìn xem Lục Vệ Quốc thuận mắt, vừa cao vừa đen, quần áo mặc trên người cũng rất ‘ mộc mạc ’, nhất thời trong lòng có cảm giác muốn kêu hắn lại đây nói chuyện.
“Anh cũng tới làm cái này”
Xem hắn hai tay trống trơn xuất hiện ở chỗ này, Tiền Chí Dũng chủ động hỏi.
Lục Vệ Quốc trầm mặc nhìn hắn ta, cúi đầu trông thấy bộ dáng nghèo kiết hủ lậu của mình, ở dưới ánh mắt sáng của anh ta gật đầu.
Tiền Chí Dũng thỏa mãn mà cười hắc hắc, xoa xoa tay,
“Khó trách, tôi vừa nhìn thấy anh liền rất thân cận, bất quá anh vừa rồi không nói một tiếng đã lại đây làm tôi sợ ra một thân mồ hôi lạnh.”
Anh ta đắc ý dào dạt, tiếp tục chủ động nói,
“Vận khí hôm nay của tôi rất tốt đều bán xong rồi, bán được tiền đủ mua thịt cho đứa trẻ nhà tôi ăn”
Nói đến đứa trẻ trong nhà, Tiền Chí Dũng cười đến rất là vui vẻ.
Lục Vệ Quốc chịu cảm xúc của anh ta ảnh hưởng, nghiêm túc trên mặt chậm rãi buông lỏng.
Có một loại duyên phận gọi là huynh đệ, chúng ta chỉ hận gặp nhau quá muộn, Tiền Chí Dũng một cái miệng liền nói không dừng không được.
“Cái kia, đã quên giới thiệu, tôi tên là Tiền Chí Dũng, thôn Đại Sọt, năm nay 27 tuổi.”
Trò chuyện một hồi, Tiền Chí Dũng mới nhớ tới không nói cho hắn tên của mình.
“Lục Vệ Quốc, thôn Hoa Thụ.”
Thời điểm nói đến tuổi, hắn hơi chần chờ một chút mới nói:
“22 tuổi,”
Tiền Chí Dũng ngạc nhiên
“A?”
Vậy anh ta gọi người ta là anh trai tự nhiên như vậy, chẳng phải là bị thua thiệt sao.
Lục Vệ Quốc đúng thật là không trách hắn ta kêu hắn già đi, nguyên thân làm nhiều việc khổ việc nặng, dầm mưa dãi nắng nên không phải là trông già hơn so với những người mới hơn hai mươi tuổi sao?
“Lần này đổi thành cậu kêu tôi là anh,” Tiền Chí Dũng sau khi phản ứng lại theo cột mà bò lên.
Lục Vệ Quốc: “……”
“Được rồi được rồi, tôi cũng không bức cậu.”
Tiền Chí Dũng xem hắn trầm mặc thì dừng tay, anh ta một chút cũng không ngại.
Cuối cùng lúc rời đi, Tiền Chí Dũng lại xưng huynh gọi đệ một phen, ở trong mắt anh ta người dám tới đây làm loại sự tình này đều là huynh đệ đi chung một đường.
Lục Vệ Quốc nắm hai quả trứng gà trong tay, nhìn anh ta giống như là trộm chạy một mạch nhanh đến mức không thấy thân ảnh thì trầm mặc.