Thoại âm vừa rời đã thấy Gia Luật Hy một thân cẩm bào đạm tử sắc, đầu mang kim quan xuất hiện trước mắt mọi người. Quý khí sẵn có trên người hắn, nay lại vì tóc búi cao toàn bộ mà mị người vô cùng, lại thêm đôi phượng mâu hẹp dài màu hổ phách cùng làn mi cong vuốt dưới đôi mày kiếm, quả thực không biết nên dùng từ nào để diễn tả cho được.
Phạm thị lập tức đứng lên, phúc thân hành lễ: “Tiện thϊếp gặp qua thất điện hạ.”
Gia Luật Hy nhìn thấy Niên Khai Điềm tỉnh tâm trạng không khỏi cao hứng, nhưng khi thấy được Phạm thị, hắn hơi cau mày lại rất nhanh đôi mày kia lại giãn ra. Nữ nhân này lại là ai, vì sao lại vào nơi này của hắn? Hắn thập phần xác định rõ ràng Điềm Điềm không quen biết nàng. Trong cung này quá nguy hiểm rồi, người không quen không biết nói tiến liền tiến nói đi liền đi, sao không có chút an toàn gì hết.
Hắn chỉ nói một từ ‘miễn’ sau lại bước đến giường ngồi xuống bên mép, đưa tay lên tham dò ôn độ trên trán của Niên Khai Điềm ân cần hỏi: “Nàng cảm thấy thế nào rồi?” Mặt của nàng vẫn hồng vẫn nóng, nhưng nhìn qua rất khả ái, hoàn toàn khác với biểu tình lạnh lùng nàng thường cho hắn xem.
Niên Khai Điềm bị tràng khí này làm cho đầu choáng váng, vốn là đầu vẫn còn rất đau nay lại thêm loạn. Mắt nàng đảo đi tránh nhìn Gia Luật Hy, mặt cũng quay sang một bên: “Không sao nữa rồi.”
“Nóng như vậy, âm thanh còn khàn chứng tỏ cổ họng còn sưng to, sao gọi là không sao được, vẫn mau dùng hết cháo rồi nghỉ ngơi mới tốt.” Hắn đưa tay đặt lên chen cháo vẫn chưa ăn qua bao nhiêu muỗng mà cau mày nói: “Cháo cũng nguội cả rồi.”
Chỉ một câu hai cung nữ lập tức nghe ra được trách cứ, bọn họ lập tức quỳ xuống nói.
“Nô tỳ lập tức cho đun lại lần nữa.”
“Mang xuống đi.” Gia Luật Hy nhàn nhạt nói một câu, lại nâng mắt nhìn Phạm thị đang bị bỏ quên đứng đó nhìn mình không chớp mắt. Ánh mắt của hắn không chút gợn sóng lại chậm rãi nheo lại đánh giá nữ nhân trước mắt.
Phạm thị đọc ra được hắn là hỏi nàng ‘ngươi là ai’ vì vậy lại phúc thân nói: “Tiện thϊếp là lương viện của thái tử điện hạ, hôm nay nghe Niên cô nương mang bệnh nên đến đây hỏi thăm.”
“Phu nhân có lòng.” Gia Luật Hy hơi gật đầu, chỉ là hắn không thích ánh mắt kia của Phạm thị vì vậy âm thanh có chút lãnh: “Lúc nãy bổn điện hạ nghe nói phu nhân rất ngưỡng mộ nàng, chẳng hay có phải cũng muốn trèo lên giường của bổn điện hạ?” Hắn là học hỏi Gia Luật Cẩn lúc sáng. Thấy được dáng vẻ cung kính cùng sỡ hãi của Bạc thị lúc sáng, vì vậy hắn mới mang ra áp dụng với Phạm thị.
Phạm thị lạnh cả người phịch một tiếng quỳ trên đất, “Tiện thϊếp không dám, điện hạ thỉnh tức nộ.”
Niên Khai Điềm bị hách một trận to, đây là Gia Luật Hy nàng từng biết sao? Không phải, tuyệt đối không phải, xem ra hắn cùng nàng đích xác có khoảng cách rồi, vẫn là cách xa một chút mới tốt.
“Phạm phu nhân không phải có ý đó đâu.” Người ta đến thăm nàng hắn làm cái gì a? Cũng may nàng không phải dọn đến đây sinh sống, nếu không nhất định là chưa gì gây thù kết oán, sau này nhất định địch nhân đầy rẫy.
“Đúng a điện hạ.” Phạm thi cũng vì bản thân kêu oan: “Tiện thϊếp chỉ là sợ người làm văn nên mới nhắc nhở Niên cô nương một chút thôi. Nếu chuyện này truyền đến tai của thái hậu cùng hoàng hậu nương nương, sợ rằng...” Nàng cũng không dám nói hết tùy người nghĩ đi, nếu không nàng lại bị ghép thêm cái tội tùy tiện suy đoán ý chủ nhân lục cung.
Gia Luật Hy nghĩ nghĩ cũng cảm thấy có lý, nhưng lúc đó nàng sốt quá cao, hắn cũng không có nghĩ gì nhiều liền trực tiếp mang nàng trở về đây. Thế thì hắn không ở đây nữa, vậy thì làm sao có người thêu dệt được gì.
“Là bổn điện hạ hiểu lầm ý tốt của Phạm phu nhân, ngươi mau đứng lên đi.” Hắn cũng lười hỏi vì sao hôm nay nàng ta không đến tham gia yến tiệc của Gia Luật Cẩn.
“Tạ điện hạ.” Phạm thị nói xong liền được cung nhân đỡ lên. Tuy là Niên Khai Điềm mở lời giúp nàng nhưng nàng cũng sẽ không tạ nàng ta đâu, chỉ là một thương nhân nho nhỏ không đáng nàng cho vào mắt. Nàng đã đạt được mục đích của mình là dò la tình địch thay muội muội nên cũng không có lưu lại nữa nên vội vã cáo từ.
Gia Luật Hy nhìn Phạm thị đi rồi, hắn mới ôn nhu giải thích với Niên Khai Điềm, “Nàng cứ ở lại nơi này, ta tùy tiện ngủ ở bên ngoài lại được rồi.”
Nếu là lúc trước Niên Khai Điềm cũng sẽ không cản, thậm chí chia cho hắn cái giường hoa lệ to rộng này nhưng hiện tại bất đồng. Nàng hơi lắc cái đầu hơi cúi của mình, “Ta muốn xuất cung.”
“Nàng vẫn còn sốt.” Thấy Niên Khai Điềm muốn động hắn lại giữ vai nàng lại, thầm thở dài. “Hoàng tổ mẫu muốn gặp nàng, vài ngày nữa nàng khỏi bệnh ta mang nàng đến đó gặp người.”
“Vậy trước rời khỏi đây đi.” Phạm thị nói có lý, nếu là để thái hậu biết được nàng ở nơi này còn hắn tùy tiện ngủ bên ngoài nhất định thi thể đầu người mỗi thứ một nơi của nàng được tiễn về Lan Châu gặp phụ mẫu. Nàng trùng sinh còn chưa báo hiếu, chưa gặp được tiểu đệ đệ lý nào mau như vậy lại đến Diêm La điện báo danh.
Gia Luật Hy nghĩ nghĩ lại đứng lên nói: “Vậy nàng đợi ta một chút, ta tìm hoàng tẩu hỏi xem còn phòng nào trống không?” Hắn nói xong lập tức bước ra ngoài.
- --Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển---
Bên ngoài các cửa tẩm cung của hắn không xa, vừa lúc Bạc thị cùng Phạm thị đang giao phong, nghe được âm thanh hành lễ, cả hai nữ nhân đều quay người lại. Vẻ mặt vốn là ganh ghét lại thay bằng mỉm cười, người phúc thân người hơi gật đầu chào Gia Luật Hy.
Gia Luật Hy mang theo chút ôn hòa bước đến, sau khi khách khí qua đi, hắn lập tức vào chủ đề, “Hoàng tẩu, không biết nơi này còn phòng nào trống không? Ta muốn dời Điềm Điềm sang đó.”
Bạc thị dịu dàng cười, mắt nhìn hắn nhẹ giọng nói: “Chỗ ta vẫn còn một phòng rỗng, chi bằng hoàng đệ mang Niên cô nương đến, nhân tiện ta giúp ngươi chiếu cố nàng, vậy sẽ tiện hơn rất nhiều.” Lúc sáng nàng vốn muốn đến nhắc nhở chuyện này nhưng Gia Luật Cẩn đến đuổi đi nên vẫn chưa nói được gì, không ngờ Phạm thị nhanh như vậy đã đoạt trước rồi. Bất quá cũng không sao, vẫn là ở gần bên nàng, dễ xử sự hơn.
Nhớ lại lời của Gia Luật Cẩn lúc sáng, Gia Luật Hy vốn không muốn đáp ứng, nhưng hắn lại vẫn không cảm giác được Bạc thị có gì nguy hiểm, vì vậy không có cự tuyệt. “Vậy làm phiền hoàng tẩu rồi.”
Hắn vào trong tẩm điện lấy áo khoác phi lên vai Niên Khai Điềm, sau đó bế nàng ra ngoài. Thấy nàng cự tuyệt hắn còn nói thêm: “Nàng vẫn còn bệnh không thể đứng lên đâu. Những thứ khác chút nữa ta cho người mang qua.”
“Chăn gối kia...” Nàng nằm qua rồi.
“Ta cùng Điềm Điềm từng cùng giường rồi, có gì phải ngại.” Biết rõ câu này có bao nhiêu ám muội nhưng Gia Luật Hy nói xong rồi mới phát hiện. Hắn cùng nàng đích xác cùng ngủ qua hai đêm, nhưng hắn thề mình chỉ toàn ăn chay.
Lòng của Niên Khai Điềm chấn động mãnh liệt, hai tay như thừa thãi vậy, nếu là như trước dưới tình huống này, nàng sẽ mang hai tai quàng lên cổ hắn, nhưng hiện tại không thể. Cố gắng áp chế khổ sáp dưới lòng, hai tay an tĩnh đặt trước bụng. Bên trên đỉnh đầu còn truyền xuống âm thanh ôn nhu dặn dò của hắn ‘nếu nàng mệt mỏi có thể tựa vào ta, không phải lúc trước Điềm Điềm cũng sẽ như vậy sao’, chỉ là nàng không có đáp cũng không có tựa vào hắn.
Bạc thị cùng Phạm thị nhìn thấy, tuy là sớm biết nhưng vẫn có chút kinh ngạc hiện lên trên mặt. Dưới ánh đèn l*иg mờ ảo để người nhìn không ra, lại rất nhanh khi Gia Luật Hy bước đến thì biến thành mỉm cười rồi.
Mặt của Niên Khai Điềm đỏ bừng ở dưới phong mão, nàng tựa đầu vào vai Gia Luật Hy để người nghĩ bản thân đã ngủ cũng tốt. Hiện nàng không tiên gặp người nào cả đâu. Chính vì như vậy Bạc thị vẫn chưa nhìn thấy được dung mạo của nàng.
“Hoàng tẩu có thể đi rồi.” Gia Luật Hy nhẹ giọng nói một câu với Bạc thị.
“Ân.” Bạc thị cười khẽ.
Gia Luật Hy thấy nàng không có cự tuyệt lòng hắn cũng đập rộn, đầu hơi cúi túng sủng nói một câu: “Sau thành thân ta cũng bế Điềm Điềm về tân phòng như vậy được không?” Tuy là câu nghi vẫn nhưng hắn hoàn toàn không hy vọng Niên Khai Điềm đáp lại, mà khẩu khí kia lại mang chút gì đó để người không thể cự tuyệt.
Tuy âm thanh nhỏ nhưng trong đêm vắng, Bạc thị cùng Phạm thị lại nghe nhất thanh nhị sở, nên hách thêm một lần. Bạc thị không muốn để Phạm thị biết quá nhiều, liền quay sang Phạm thị mà thị uy: “Phạm lương viện cũng nên trở về rồi, đừng để điện hạ thấy được ngươi trong thời gian cấm túc lại ở nơi này.”
“Vâng, vậy tiện thϊếp cáo lui.” Phạm thị giận không chỗ phát tiết vẫn phải nén lại phúc thân tiễn Bạc thị cùng Gia Luật Hy xong mới xoay người rời đi. Đợi đó, nhục nhã hôm nay nàng nhất định sẽ trả lại.
Bạc thị vừa đi vừa nói: “Niên cô nương thật có phúc khí, hoàng đệ cũng quá sủng nàng rồi.”
“Nàng ngủ rồi, hoàng tẩu khen nàng cũng chẳng nghe được.” Hắn nghe được tiếng tim nàng đập rộn, nghe được hô hấp khẩn trương của nàng, nhưng thấy nàng không đáp liền biết nàng muốn gì, vì vậy mới nói ra câu này.
Chỉ thấy Bạc thị khẽ gật đầu, “Hoàng đệ an tâm để nàng ở lại chỗ bổn cung là được.”
“Ân.”
Đến phòng, Gia Luật Hy cẩn thận đặt Niên Khai Điềm xuống giường, muốn cởϊ áσ khoác giúp nàng lạ phát hiện nàng túm rất chặt. Bất đắc dĩ, hắn đắp chăn cho nàng xong, kéo sa liêm xuống rồi cùng Bạc thị ra ngoài. Vốn muốn cùng nàng nói thêm vài câu, nhưng lúc nãy lỡ nói dối nàng ngủ rồi, vì vậy đành rời đi thôi.