Trùng Sinh Chi Phúc

Chương 30: Đều đã có chủ ý

Đi ra một đoạn xa, Thước nhi mới tò mò hỏi: “Tiểu thư sao lại đi nhanh như vậy a? Nhìn hắn cũng không phải người xấu, người tránh né làm gì?” Người ta trưởng thành bộ dạng tốt như vậy, ít nhất cũng đứng thêm chút nữa ngắm đủ mới đi chứ, nàng còn chưa ngắm đủ a!

“Không nhớ phụ thân dặn gì sao? Ở kinh thành không được tùy tiện bắt chuyện với người lạ.” Thế nên nàng mới ít nói như vậy a. Nếu là ở Lan Châu nàng cũng không nói ít như vậy đâu.

Thước nhi ngẫm ngẫm rồi tự vỗ mặt mình một cái nhẹ, tự trách: “A, suýt chút nữa nô tỳ quên mất. Cũng may lúc này chúng ta không có công khai danh tính.” Nàng cùng tiểu thư xinh đẹp như vậy nếu bị bắt cóc thì tiêu.

Lại nói ở kinh thành này, nhìn nơi nơi đều là nam tử, cùng lắm thì chỉ có phụ nhân với một số nữ tử vận y phục nha hoàn mà thôi, lại toàn dung mạo phổ thông. Ở đây nàng cùng tiểu thư chẳng phải là xuất chúng nhất rồi sao, suýt chút nữa là đưa dê vào miệng cọp rồi.

Chỉ là nàng biết một lại không biết hai, các tiểu thư khuê các nơi này người nào cũng là dung mạo tốt hơn chủ tớ nàng rất nhiều. Chỉ là người ta không được phép tùy tiện ra ngoài, không được phép lộ diện trước đám đông mà thôi.

“Biết thế là tốt rồi, chúng ta đi dạo tiếp a.” Bỏ lỡ dịp này biết khi nào mới có dịp đến kinh thành nữa.

Lát sau hai người ôm rất nhiều đồ mua cho mọi người ở đám người Khúc thị, rồi tiêu sái bước đến phương hướng của Đại Lý tự.

- --Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển---

Bên kia đám người tiêu cục giao xong tiêu, được hình bộ thượng thư mời ngồi ở thính tử của đại lý tự chiêu đãi. Khách sáo qua đi, hình bộ thượng thư nhìn nhìn lại hiếu kỳ nói: “Niên tổng tiêu đầu áp tiêu còn mang cả gia quyến a.”

Niên Sở Hoằng vuốt râu cười ha ha, khách sáo: “Biết làm sao được, đây cũng là bất đắc dĩ.” Hắn lại nhìn sang Niên Khánh Tụ đang chăm chú thưởng trà ở bên cạnh, liên tục nháy mắt, đáng tiếc đối phương không có chú ý.

Ai! Đành rằng nhị đệ là thích uống trà, lúc trước cũng từng buôn trà, nhưng vào thời khắc này, lý nào lại xao nhãn như vậy, tốt xấu cũng cho hắn chút mặt mũi đi chứ. Hình bộ thượng thư là đang hỏi gia quyến a!

“Không biết người nào là lệnh công tử?” Hình bộ đại nhân nhìn nhìn đánh giá quá một lúc lại tiếp tục hỏi.

Lệnh công tử? Niên Sở Hoằng nhìn hình bộ thượng thư thập phần không hiểu rõ. Hắn nghĩ hình bộ thượng thư là nhắc đến nhị đệ của mình, ai ngờ không phải. Nhìn theo đôi đồng tử qua lại của hình bộ thượng thư hắn lại thấy được Hứa Bộ Nam cùng Lương Tuấn Hy ở phía sau lưng mình.

“Đại nhân hiểu lầm rồi! Niên mỗ chỉ có một nữ nhi mà thôi, lần này áp tiêu cũng chỉ mang nhị đệ cùng nàng.” Niên Sở Hoằng còn cẩn thận chỉ hai nam tử sau lưng mình giải thích thêm: “Đây là đại đệ tử, còn đây là lang trung trong phủ a.”

Hứa Bộ Nam lập tức hơi cúi người hướng hình bộ thượng thư nói: “Tại hạ Hứa Bộ Nam gặp qua đại nhân.”

“Tại hạ Lương Tuấn Hy gặp qua đại nhân.” Lương Tuấn Hy ôm quyền cũng hơi cúi người.

Hình bộ thượng thư liền hiểu rõ, hắn vốn tiếp đãi những người khác ở bên ngoài chỉ có người quan trọng mới được tiến thính tử, Niên Sở Hoằng lại mang cả hai nam tử này vào, hắn liền nghĩ đây là Niên gia công tử. Không ngờ không phải, mà Niên Sở Hoằng còn có một nữ nhi, lại mang cả nàng đến nữa.

Lại nói nhìn hai nam tử này, hai người đều lại thụ thương trên người, mà tang vật này lại vô cùng quan trọng. Hắn vốn nghĩ nếu là Niên gia công tử vậy liền càng phải khách sáo hơn, ban tọa. Một người băng tay, thiết nghĩ là trên đường áp tiêu bị thương; một người lại băng mắt, nếu là bị thương từ trước liền làm sao mang theo áp tiêu, còn nếu là bị thương trong lần áp tiêu này, nhìn vết thương kia lại không giống.

Nghe xong giải thích mới biết, đó là lang trung, đương nhiên áp tiêu phải cần dùng đến. Nhưng là lang trung có tật còn mang bên người, lại còn là mang theo áp tiêu nguy hiểm, vậy y thuật hẳn là rất cao. Thế nhưng còn mang hẳn vào đây e là...

Hắn cười ha ha vài tiếng lại nói: “Nguyên lai là như vậy! Vậy lệnh thiên kim lại ở nơi nào a?” Lúc nãy đoàn người toàn nam nhân, hắn nào thấy có nữ nhân nào xuất hiện.

“Khuyển nữ giúp mọi người đi tìm khách điếm nên không ở a!” Niên Sở Hoằng như thật đáp trả.

Sở dĩ hắn mang theo Lương Tuấn Hy vào trong là vì biết rõ tính tình của nhị đệ mình, hễ là có trà ngon liền chìm đắm trong thế giới kia rất khó dứt ra được. Mà hắn cùng nhị đệ cũng không thể dìu Lương Tuấn Hy được, Lương Vân Kha lại bận rộn xem xét dược liệu nên chỉ đành để Hứa Bộ Nam thôi.

Lúc nhị đệ chưa đến vẫn là Khúc thị dạy cho Hứa Bộ Nam để đi theo hắn, nhưng lần này hắn thụ thương rồi không tiện nhờ vả. Tính tới tính lui thật đau đầu nên mang hết cả vào.

“Không biết Niên tổng tiêu đầu dự tính lưu lại kinh thành bao lâu?” Hình bộ thượng thư gật gật đầu hỏi. Tay cũng không quên phất một cái để hạ nhân trong phủ mang khay đựng tiền công của chuyến áp tiêu này đến cho Niên Sở Hoằng kiểm tra.

“Để đám huynh đệ nghỉ ngơi xong ngày mai khởi hành hồi Lan Châu.” Niên Sở Hoằng chỉ chỉ sang Niên Khánh Tụ còn đang chìm trong sở thích của mình bên cạnh, ý bảo hạ nhân mang qua đó. Tính toán hắn là dở nhất, lúc trước mỗi lần áp tiêu đều là do Hứa Bộ Nam hoặc Lý Sử Thành đảm nhiệm trọng trách này. Kể từ khi nhị đệ đến liền giao toàn bộ cho hắn.

Hình bộ thượng thư nghe vậy có chút bày vẻ kinh ngạc, sau lại nói: “Chẳng qua là vài ngày nữa là sinh thần của khuyển tử, muốn ngỏ ý mời Niên tổng tiêu đầu cùng phó tiêu đầu lưu lại phủ vài hôm, dùng xong yến tiệc mới rời đi cũng chưa muộn, không biết có được hay không?”

Bởi hắn cảm thấy tiêu cục làm ăn rất uy tín lại nhanh chóng, vốn nghĩ cần ba tháng hơn tang vật mới có thể đưa tới, không ngờ nhanh như vậy đã xong rồi. Vậy liền không ngại kết giao một chút, sau này có chỗ nhờ cậy.

“Cái này...” Tay vuốt râu nhưng mắt lại nhìn sang Niên Khánh Tụ vừa đến xong ngân phiếu bên cạnh, mặt của Niên sở Hoằng treo đầy lúng túng. Bạc bọn hắn mang đến làm sao đủ dùng a. Đây là lưu kinh thành vài ngày, người ta bảo là lưu trong phủ nhưng cũng không lý nào mang hết đám đệ tử vào phủ người ta.

Niên Khánh Tụ thấy được thần sắc kia của đại ca mình, hắn lập tức ôm quyền hướng hình bộ đại nhân nói: “Nếu đại nhân đã có lời mời liền không tiện từ chối nữa.”

Tay cũng không quên cho ngân phiếu vào rương gỗ nhỏ của mình. Câu này của hắn, một là tiền đã đủ, hai là giao hảo này nhất định phải làm, cho dù bỏ thêm tiền đi nữa cũng phải chấp nhận.

Hình bộ thượng thư cười ha ha đứng lên nói: “Vậy để bổn quan sai người đưa các vị đến phủ, bổn quan nơi này công sự bận rộn, đến chiều liền về chiêu đãi, hy vọng các vị kiến lương.”

Huynh đệ Niên gia cũng đứng lên khách sáo.

“Đại nhân khách sáo rồi!”

“Vậy tạ qua đại nhân.”

- --Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển---

Đám người vừa bước ra đại môn Đại Lý tự liền thấy được Niên Khai Điềm hai người từ xa bước đến. Thước nhi ôm rất nhiều đồ trong người, miệng còn ngậm một xiên kẹo hồ lô, chật vật đưa tay giữ lấy xiên.

Lương Vân Kha vừa nhìn thấy đã nhăn mặt bày thái độ bài xích, thấp giọng lầm bầm tự nói: “Nữ nhân này, quả là heo đầu thai!” Ôm nhiều đồ như vậy còn có thể ăn được, hắn thực sự rất khâm phục a.

Lương Tuấn Hy ở bên cạnh vừa nghe được lập tức phì cười. “Người ta ăn cũng không đυ.ng chạm đến đệ, đệ kỳ thị cái gì?” Không thích người ta thì đừng lưu ý, cố nhìn rồi lại chê bai người người ta, đây là đạo lý gì?

Niên Khai Điềm lại thông thả hơn, một tay nàng cầm vài thứ, tay còn lại cằm một trái táo vừa đi vừa ăn bước đến chỗ Niên Sở Hoằng, cười tít mắt gọi: “Phụ thân, nữ nhi tìm được khách điếm rồi a.”

Niên Sở Hoằng vẫy vẫy tay hướng nữ nhi nói: “Điềm Điềm mau đến đây gặp qua thượng thư đại nhân.” Hắn thập phần kiêu ngạo về nữ nhi này, tuy lúc trước nàng có bướng bỉnh khó chìu nhưng cũng rất biết sửa sai, lại nói lần áp tiêu này cũng nhờ có nàng mà thuận lợi a.

Niêm Khai Điềm ngừng nhai miếng táo vừa cắn trong miệng, mắt long lanh nhìn về phía hình bộ đại nhân. Nàng vội giấu trái táo ra sau lưng, bước đến hơi cúi người: “Tiểu nữ gặp qua thượng thư đại nhân.”

Hình bộ thượng thư rất chăm chú đánh giá qua Niên Khai Điềm, trừ bỏ tính cách phóng khoáng không hợp với kinh thành ra thì tướng mạo xem như không tệ. Xem ra là có thể đi! Để xem ý phu nhân thế nào a!

Mắt hắn lại không tự chủ đảo lên người Hứa Bộ Nam, nhãn thần hoàn toàn xem trọng. Lại nhìn Lương Tuấn Hy cùng Lương Vân Kha một chút, nhưng chỉ là quét qua một chút mà thôi.

Khách sáo qua đi Niên Khai Điềm lại phải chạy về khách điếm trả vài phòng, đương nhiên tiền cọc mất chắc rồi. Bất quá lưu lại thêm kinh thành vài ngày nữa cũng tốt, có thêm thời gian đi chơi rồi.