Thần Hi ngủ một lát toàn thân đã nóng lên, tuy rằng đã cởϊ áσ khoác, nhưng quần áo trên người vẫn vướng víu, cô nhích thân thể có chút choáng váng dậy rồi cởϊ qυầи áo và nội y, thay váy ngủ sau đó nằm lên trên giường.
Nằm xuống không đến 10 phút, chuông cửa chung cư vang lên, Thần Hi vùi đầu vào trong chăn, chỉ cảm thấy cái chuông cửa này thật ầm ĩ, trùm chăn qua đầu không muốn xuống giường.
Nhưng mà suy nghĩ một chút, có thể là Văn Cảnh Lâm quên đồ vật ở chỗ này, vì thế thập phần không tình nguyện mà di dời thân thể đi mở cửa.
“Anh quên lấy đồ sao?” Thần Hi mở cửa nói.
Mà ngoài cửa, đứng chính là Tuân Dục.
Thần Hi thấy rõ người ngoài cửa thì nuốt nuốt nước miếng, “Tuân tổng, ngài nửa đêm tới là có chuyện gì……”
Lời nói còn chưa nói xong, Tuân Dục trực tiếp cúi đầu ôm lấy cô rồi hôn xuống, không giống với người trước hôn ôn nhu ngây thơ, Tuân Dục hôn mang theo du͙© vọиɠ mãnh liệt, anh hút cái lưỡi cô hút đến cả người cô tê dại, muốn đẩy anh ra lại bị anh kéo lấy tay làm mười ngón tay đan vào nhau.
Thần Hi bị anh hút nước bọt chảy ròng, Tuân Dục không chê nuốt tất cả vào. Qua một hồi lâu mới tách ra, hai người đều vội vàng thở dốc.
Tuân Dục đóng cửa chung cư lại, muốn nhào lên người lần thứ hai, Thần Hi kêu dừng, “Từ bỏ.”
Tuân Dục lôi kéo tay cô, nhíu mày dán cái trán cô, giọng điệu không vui, "Anh ta còn làm cái gì với em?”
Lại nhìn áo ngủ trên người cô, hỏi, “Anh ta thay giúp em sao?”
Thần Hi không biết tại sao nửa đêm anh lại đột nhiên xuất hiện ở cửa chung cư mình, còn kéo cô chất vấn một trận, cô dựa men say có chút không phục, “Có cái vấn đề gì sao?”
Chỉ thấy ánh mắt Tuân Dục đột nhiên trở nên âm trầm khó đoán, lực nắm chặt ngón tay cô làm cô cảm nhận được đau đớn, cô a một tiếng, sau đó bị anh mạnh mẽ bế cả người lên rồi đi về phía phòng ngủ.
Ném cô lên trên giường, Tuân Dục cởi bỏ quần áo bản thân, sau đó đi hôn cô, cô trốn. Bị anh giữ chặt chân kéo đến gần người, anh kéo áo ngực xuống rồi cắn núʍ ѵú cô, bên kia thì dùng bàn tay to bao bọc lấy, dùng sức xoa bóp, đầṳ ѵú ở dưới sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ trở nên cứng cáp.
Đôi tay cô chống đẩy anh tới gần, Tuân Dục cởi thắt lưng xuống trói đôi tay cô lại với nhau.
Sau đó đôi tay tách chân cô ra, bỏ qua tấm vải qυầи ɭóŧ, ngón tay vuốt ve âm đế xoa ấn quay vòng. Cô muốn nói chuyện nhưng bị Tuân Dục nuốt vào trong bụng toàn bộ. Tiểu huyệt chịu không nổi kí©ɧ ŧɧí©ɧ, phân bố ra chất lỏng, ướt nhẹp ngón tay anh.
Phía dưới ướt không thành hình dạng gì, Tuân Dục cởi miếng vải qυầи ɭóŧ ở giữa ra, dùng lòng bàn tay xoa nắn bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ©, xoa bóp trái phải, giữa lòng bàn tay đều là nước của cô. Giọng nói anh khàn khàn, “Thật nhiều nước.”
Thần Hi quay mặt đi không muốn nghe anh thì thầm, “Rốt cuộc anh muốn làm gì?”
“Muốn thao em.” Anh hôn dừng ở trên cổ.
“Có phải thao em thoải mái, em sẽ không đi tìm những người khác hay không.”
Anh nâng hai mắt lên, gương mặt đυ.ng vào lên gương mặt, “Vì sao muốn tới chọc anh, rồi lại mặc kệ anh?”