Sau khi tan tầm, chủ nhiệm phụ nữ lại gọi Sở Uyển đến văn phòng sửa lại tư liệu, cô liền làm việc đến khi mặt trời xuống nùi.
Sở Uyển cúi đầu, bàn tay mảnh khảnh cầm bút viết, đem những yêu cầu của chủ nhiệm Tưởng hoàn thành.
Công tác của phụ nữ sau khi sinh con khá là phức tạp, hơn nữa số người cũng nhiều, sinh con cũng nhiều lần, vậy mà Sở Uyển có thể sắp xếp chỉnh tề, dễ dàng tra cứu.
Tưởng Thu Nguyệt sau khi kiểm tra một phen, có chút kinh ngạc.
Có không ít thanh niên trí thức đã tới văn phòng sửa sang lại tư liệu cho bà, nhưng làm việc tinh tế, hiệu suất cao, hơn nữa có trật tự thì chỉ có duy nhất một mình Sở Uyển.
Ban đầu những thanh niên trí thức đó làm rất chậm, là muốn kéo dài thời gian, rốt cuộc làm việc trong văn phòng sẽ không cần phải xuống ruộng chịu dầm mưa dãi nắng.
Xuống đất vất vả, muốn lười biếng không có gì đáng trách, bất quá liền sẽ có đối lập. Chủ nhiệm Tưởng tự nhiện đối với Sở Uyển nhiều thêm vài phần thưởng thức.
Tưởng Thu Nguyệt vừa lòng nhìn chữ viết của Sở Uyển, vẻ mặt khen ngợi.
Lúc này, bụng của chủ nhiệm Tưởng liền lộc cộc kêu lên.
Bà vỗ đùi: “Xem bác này, công việc bận rộn liền quên mất thời gian, mặt trời cũng đã xuống núi. Thanh niên trí thức Sở, cháu cần phải trở về nấu cơm đi?”
Sở Uyển nhớ lại thời gian một năm qua, mỗi ngày sau khi tan tầm, cô đều phải trở về nấu cơm.
Chính là hiện tại, cô không muốn làm. Cô muốn để cho một nhà Nhϊếp gia bọn họ hôm nay đói đến lả.
Trước kia, khi cô chưa gả vào Nhϊếp gia, chẳng lẽ ba mẹ chồng sẽ không ăn cơm sao?
“Việc đó không quan trọng, công việc bên hội phụ nữ quan trọng hơn.” Sở Uyển nhẹ nhàng nói.
Tưởng Thu Nguyệt lo lắng khi Sở Uyển về chậm sẽ bị mẹ chồng giáo huấn, liền đứng lên nói : “Chúng ta cũng cùng đường, đi, chúng ta cùng về”.
……
Lúc này ở Nhϊếp gia, trong nhà bếp truyền đến từng loạt tiếng vang “Loảng xoảng loảng xoảng”.
Nấu cơm mà thôi, làm sao có thể gây ra động tĩnh lớn như vậy a? Bởi vì hiện tại Trần Tú Nga một bụng tức giận.
Con dâu rốt cuộc phản kháng với bà, bà ta mới chỉ được hưởng có một năm nhẹ nhàng, con dâu làm sao đã liền không thành thật rồi?
Hiện tại trời đã sắp tối đen, vậy mà Sở Uyển còn chưa trở về nấu cơm!
Trần Tú Nga tức giận đến muốn mệnh, lúc từ nhà bếp đi ra, mặt già méo mó, xám xịt giống như muốn mệnh vậy.
“Cô ta còn không thành thật, tôi liền phân gia, đem cô ta đuổi ra ngoài!” Trần Tú Nga khẽ cắn môi nói, “Chỉ là một quả phụ, sau khi phân gia, tôi muốn xem xem, một mình cô ta sống như thế nào?”