Thấy con dâu đã xuống nhà bếp bận việc, sắc mặt của Trần Tú Nga mới giãn ra một chút, xoay người đi về phòng.
Trên giường đất, bạn già đã ngủ, bà ta giống như bình thường, đắp chăn, dính đầu liền ngủ mất.
Bà ta ngủ rất ngon, còn mơ một giấc mơ đẹp. Nhưng bỗng nhiên bà ta cảm thấy, chóp mũi có một mùi gì đó bay qua.
Trần Tú Nga sờ sờ mũi, là mùi gì a?
Theo mùi hương tự nhiên xuất hiện, Trần Tú Nga từ trên giường đất ngồi dậy, trong đêm tối lần mò đi ra mở cửa. Nhưng bà ta không nghĩ tới, một chân không cẩn thận làm cho bà ta bị ngã trên mặt đất.
“Kẽo kẹt” một tiếng, cửa phòng bị đầu bà ta đập vào chậm rãi mở ra.
Nguyên bản còn chưa tỉnh ngủ, Trần Tú Nga liền há hốc mồm, nhìn chuyện tốt Sở Uyển làm, sững sờ ngay tại chỗ.
Bà ta đang nằm mơ sao?
Tiểu quả phụ muốn làm phản a!
Trần Tú Nga bị ngã xuống đất, còn chưa kịp kêu “Ai da ai da”, trong đầu bà ta đã nổ ầm một tiếng.
Sở Uyển hiện tại chính là đang ngồi ở bên bàn bát tiên.
Ở trên bàn có một chén canh trứng, bên cạnh đó còn có một cốc sành tráng men, trong cốc có thể nhìn thấy nước màu đỏ, còn không ít, chính là nước đường đỏ mà phải dùng đến mấy muỗng đường to đun lên.
Canh chứng mới được nấu xong, vẫn còn nghi ngút khói, còn thơm ngào ngạt. Tiểu quả phụ thong thả ung dung uống một ngụm nước đường đỏ, ăn một miếng trứng. Động tác không chút hoang mang, xứng với khuôn mặt xinh đẹp của cô. Cô không giống như đang ngồi trong căn phòng đơn sơ nghèo nàn, mà giống như đang ngồi ở trong tiệm cơm quốc doanh hưởng phúc.
Trần Tú Nga chân ngã bị đau, tâm bà ta càng đau hơn.
Trong nhà đồ ăn cũng không phải quá lo lắng, nhưng hiện tại, Nhϊếp Cẩn đã không còn nữa, lão Nhϊếp bởi vì bị bệnh đã không giữ được chức bí thư chi bộ, bọn họ đã sớm phải sống bủn xỉn.
Trứng gà trong nhà là bà ta muốn để dành lại cho con trai nhỏ đang học trong thành, đường đỏ này là do con gái lớn đang làm việc trong tiệm cơm quốc doanh mua về, có thể để những thứ này cho Sở Uyển hưởng sao?
“Cô đang làm gì?” Trần Tú Nga xoa mắt cá chân đau của mình, bò dậy từ trên mặt đất, hùng hổ mắng con dâu : “Cô ăn vụng một quả trứng gà?”
Sở Uyển ngẩng đầu, bàn tay nhỏ của Sở Uyển cầm lên cốc tráng men nói : “Là hai quả”.
Trần Tú Nga choáng váng.
Nếu là ngày thường, chỉ cần bà ta mở miệng mắng con dâu, tiểu quả phụ liền sợ cãi nhau với bà ta, càng sợ truyền ra ngoài bị người dân trong thôn chỉ trích. Mặc kệ cô con dâu này của bà ta là sợ hãi cũng tốt, là một điều nhịn chín điều lành cũng vậy, vẫn là ngẫu nhiên sẽ gánh tội thay, kể cả biết bị đổ tội thay người khác thì cô con dâu này của bà ta vẫn phải thành thành thật thật cúi đầu chịu đựng.
Nhưng hiện tại, cô ta cư nhiên một chút cũng không sợ, còn thoải mái hào phóng nói với bà ta —— là hai quả trứng gà!