Thập Niên 70: Xuyên Thành Tức Phụ Vai Ác Trong Văn Quân Hôn

Chương 43: Nhận sai 2

Chắc anh không đến nỗi hẹp hòi vậy đâu nhỉ, có hai quả trứng gà thôi mà!

Sao lại keo kiệt như vậy chứ?

Không phải chỉ ăn hai quả trứng thôi à? Cái này mà cũng đáng để giận dỗi cô!

Tại sao lại không thể ăn?

Cô còn đang bị trọng thương đấy!

Ngồi trong chốc lát, thấy anh mãi cũng không chủ động lại đây lĩnh giáo học tập với cô, trong lòng bỗng có chút khó chịu.

Thôi được rồi, cô biết hành vi này có chút không tốt, nhưng cũng không phải chuyện gì to tát, không phải đều là người một nhà sao?

Cô cũng không đi trộm nhà người khác!

Lại quấy rối quơ tay, nhìn về hướng Tống Thanh Phong, thấy anh mặt vô biểu tình, cũng không biết có ý tứ gì.

Dù sao cũng chắc chắn là đang mất hứng!

Cô lại nhớ tới đời trước mẹ cô kể cho cô chuyện của bà lúc còn bé. Bà ấy lúc nhỏ rất hay thèm ăn. Hôm đó trong nhà có khách, bà nội của mẹ cô cũng chính là bà cụ ngoại mua đậu rang về đặt ở trên bàn, hai ông cậu dọn dẹp còn mẹ cô thì đi trộm. Sau đó ba người vậy mà đem tất cả số đậu rang bà cụ mua đều ăn hết, cuối cùng thì bị cụ cầm gậy trúc phơi quần áo đuổi theo sau đánh cho một trận.

Đậu rang chỉ cần một khối tiền là có thể mua được rất nhiều, nhưng vào lúc đó thì ngày bình thường mọi người đều luyến tiếc không dám ăn ngon như vậy.

Trứng gà với cô mà nói muốn ăn thì cứ ăn, trước khi xuyên đến cho cô ăn cô còn lười. Tuy rằng thời điểm hiện tại đúng thật là tương đối trân quý, nhưng ở trong lòng cô cũng không cảm thấy tiếc của lắm khi ăn trứng.

Cô không quá thấu hiểu với loại tâm tình này của mẹ Tống, có cái gì cũng đều phải giữ lại, gà mái đẻ thiếu một quả trứng cũng có thể đau lòng mất nửa ngày, cũng không hiểu được Tống Thanh Phong vì sao chỉ vì quả trứng gà liền không phản ứng lại cô.

Nhưng dù sao thì cũng là chính mình không đúng.

Yên lặng ngồi cả nửa ngày, tay quậy tới quậy lui, cuối cùng đứng dậy chạy đến thùng bên cạnh có chứa thịt khô, vải vóc, cùng với bánh quy đường lấy ra.

Nhìn cũng không thèm nhìn anh một cái, trực tiếp đi ra ngoài.

Mẹ Tống đang ngồi dưới ánh mặt trời may may vá vá, Khổng Yên dây dưa đi qua.

"Sao vậy?"- Nhìn thấy cô tới đây, mẹ Tống ngẩng đầu, dụi dụi mắt hỏi.

Khổng Yên lại gần, ngồi xổm trước mặt bà, nghĩ nghĩ nói: "Đây là đồ cha mẹ con gửi tới, hôm qua về muộn quá không kịp lấy ra, hiện tại đưa cho mẹ."

Nói xong rất có ý thức nhét vào trong ngực mẹ Tống.

Mẹ Tống nhịn không được mở ra xem, giật mình: "Sao lại nhiều thứ đồ tốt thế này? Thịt khô thì thôi, vải vóc với đồ ăn vặt con cầm lại đi."

Sao có thể tham lam đồ của con dâu, nói ra cũng khó nghe, bà tuyệt đối không làm loại chuyện này.

Khổng Yên nhanh chóng đẩy đồ sang, không cho mẹ Tống trả lại, lắc đầu nói: "Không cần, không cần đâu ạ, vải vóc này con vẫn còn. Mấy tấm vải này để cho mẹ và cha còn cả ông nội làm bộ quần áo đi, sắp đến tết rồi mặc bộ quần áo mới vui vẻ, đồ ăn thì con vẫn còn, mấy thứ này mẹ có thể để lại ăn tết dùng."

Nói xong còn bổ sung thêm một câu: "Đều là người một nhà không cần phải phân biệt rõ ràng như vậy."

Mẹ Tống nghe xong, trong lòng liền cảm thấy vui vẻ, nhưng thấy không ổn lắm: "Con, cái đứa bé này, sao lại tốt bụng như vậy? Mẹ và cha con tuổi đã lớn như vậy rồi còn mặc quần áo mới làm gì chứ?"