Trước đây, thời điểm mới tới có mấy tên lưu manh trong thôn theo dõi các cô, mỗi lần đều không dám một người đi ra ngoài.
Nhất là khi nghe được thanh niên tri thức ở đội nào đó gặp chuyện gì thì trong lòng vô cùng sợ hãi, không thể tưởng tượng được vì sao có một số người lại ác độc như vậy?
Rõ ràng đây chỉ là một quyển sách, nhưng những việc xung quanh diễn ra vô cùng chân thật thì không thể nào bình tĩnh, ung dung nổi.
Cuối cùng, cô trầm giọng trả lời: "Tôi biết."
Giang Hoa nhẹ nhàng thở ra, lại thương tiếc nhìn cô: "Tôi sẽ bắt cô ta trả lại hết đồ cho cô, bao gồm cả những thứ đã lấy trước đây."
Khổng Yên cúi đầu không nói chuyện, trong lòng thực sự rất khó chịu.
Cô chưa bao giờ phải trải qua cảm giác ngậm bồ hòn như vậy.
Giang Hoa im lặng, đi đến chỗ thanh niên tri thức đang tụ tập, nói qua loa đại khái một phen. Nhất là với Diệp Vân, yêu cầu đồ vật toàn bộ đều phải trả lại cho Khổng Yên, bao gồm đồ trước kia cô ta trộm, nếu không còn nữa thì phải bù tiền lại, cuối cùng còn bổ sung thêm:
"Cô phải viết một bản kiểm điểm, ghi lại hết tất cả những lỗi lầm mà cô gây ra. Diệp Vân, đây không phải là chúng tôi dung túng cho cô, mà là cảm thấy không đáng vì cô mà hại tất cả mọi người. Bản kiểm điểm này sẽ đưa cho Khổng Yên giữ. Nếu sau này cô lại không chịu thay đổi, cô ấy có thể tuỳ ý xử trí. Nhất là về sau, nếu như có cơ hội trở về thành phố, chuyện này có khả năng sẽ không cho cô cơ hội trở về thành đâu. Tất cả mọi người ở đây đều phải ấn dấu tay làm chứng."
Trên mặt Diệp Vân mừng rỡ như điên, nhanh chóng phụ hoạ nói: " Sẽ không đâu, hiện tại tôi sẽ sửa chữa. Tôi sau này cũng không dám nữa."
Cuối cùng còn cẩn thận, dè dặt nói: " Có phải chỉ cần sau này tôi thành thật làm người, cô ấy sẽ không nộp lên không?"
Cô ta thật sự rất sợ, không thể trở về thành phố còn ác hơn cả chuyện ngồi tù nhiều.
Giang Hoa gật gật: " Tất nhiên, cho nên sau này cô đừng có mà lại tới tìm Khổng Yên gây sự."
Diệp Vân nhanh chóng gật đầu: "Không dám, không dám. Tôi sau này nhất định sẽ cung phụng cô ấy như tổ tông."
Nói xong, nhanh nhẹ bò dậy, dùng sức phủi hết bụi bẩn trên người:
"Tôi bây giờ làm người lại một lần nữa. Để tôi đi lấy đồ trộm được, tất cả trả lại cho cô ấy!"
Xoay người chạy về phía kí túc xá, sợ Khổng Yên đổi ý.
....
Khổng Yên ôm một bọc hàng của mình, buồn bực bước về nhà.
Trương Bội Bội có chút áy náy tiễn cô ra cửa, cuối cùng nhìn cô thật cẩn thận nói: "Thật xin lỗi!"
Sớm biết thế hôm qua trở về đưa thẳng đồ cho Khổng Yên thì tốt rồi, đỡ phải ầm ĩ nhiều chuyện như vậy. Hơn nữa, lúc đầu cô ta còn muốn lấy công đạo cho Khổng Yên, sau đó lại nghe được lời của Giang Hoa nói, cô ta cũng không nhịn được lại nhát gan.
Cô ta cũng không phải người tốt, không làm được, không có tư tâm.
Khổng Yên cúi đầu, lắc lắc, trầm giọng nói: "Tôi không trách cô, tôi đi trước đây."
Chỉ là trong lòng vẫn có chút gì đó không thoải mái.
Lúc Giang Hoa đứng ra phân tích lợi hại của sự việc, không một ai vì cô nói câu nào. Thậm chí khi nghe được cô đồng ý chuyện lớn hoá nhỏ thì đều nhẹ nhàng thở ra.
Cô trong lòng rất khó chịu, đột nhiên cảm thấy bất lực, cảm giác không một ai thực sự quan tâm cô.
Ôm bọc hàng, một đường trở về nhà.
Mẹ Tống đang đứng ngoài cửa nhìn quanh, thấy cô trở về, nhịn không được hỏi:
"Sao vậy? Sao lại về muộn thế? Trời tối rồi!"
Còn tưởng đã xảy ra chuyện gì cơ?
Nhìn đến bọc hàng cô đang ôm trong lòng, nhịn không được lại hỏi tiếp: "Đây là cái gì?"
Khổng Yên hai mắt hồng hồng như con thỏ, buồn bã nói: "Là đồ cha mẹ con gửi đến."