Dư Đằng Minh: Rất vui vẻ.
Edit: Nấm
Beta: Mel
“Ưm, ưm… ha…”
Trên giường, một nam một nữ cả người trần trụi đang ôm nhau thân mật. Dư Đằng Minh vừa hôn Nhiễm Ninh, vừa dùng một tay đỡ côn ŧᏂịŧ của mình, để qυყ đầυ đâm vào âʍ ɦộ của Nhiễm Ninh.
Âʍ ɦộ của Nhiễm Ninh rất ướt.
Côn ŧᏂịŧ của cậu có thể đút vào không ít.
Có điều, Nhiễm Ninh kêu đau, cậu cũng không dám làm gì.
Dù sao thì chỉ cần đút qυყ đầυ vào thôi là Dư Đằng Minh đã rất sướиɠ rồi.
Qυყ đầυ tiến vào cũng không dễ dàng gì, Dư Đằng Minh cần phải nhấp ra nhấp vào đến hai lần liền, nếu như lực kiềm chế không tốt sẽ rất dễ bị trượt ra khỏi cơ thể cô.
Dư Đằng Minh không quan tâm, có thể ôm Nhiễm Ninh thế này cậu cũng rất thỏa mãn.
Vuốt ve thân hình mập mập mềm mềm của Nhiễm Ninh, Dư Đằng Minh chẳng nhớ cậu đã từng ghét bỏ cơ thể của cô như thế nào.
Dù là cặp đùi mập mạp hay chiếc bụng hơi ngấn mỡ của cô, Dư Đằng Minh đều thích.
Thích đến mức cậu phải kiềm chế bản thân mình để không làm Nhiễm Ninh đau.
Da thịt Nhiễm Ninh rất mềm, Dư Đằng Minh chỉ cần bóp vài cái đã để lại vết hồng hồng.
Qυყ đầυ lại trượt ra khỏi âʍ đa͙σ.
Dư Đằng Minh đỡ côn ŧᏂịŧ để nó đi vào âʍ ɦộ của Nhiễm Ninh. Tất cả dâʍ ŧᏂủy̠ của Nhiễm Ninh đều dính lên lông mao của cậu, sáng lấp la lấp lánh.
Trong lúc đó, Dư Đằng Minh cố ý dùng qυყ đầυ cọ vào âʍ ɦộ của cô, tiếng rêи ɾỉ của Nhiễm Ninh càng lớn hơn, cô chủ động nâng mông lên kề sát vào cậu.
Lần đầu của xử nam rất nhanh, nhưng có lẽ côn ŧᏂịŧ của Dư Đằng Minh không nhét vào hết, tuy rằng cậu rất muốn xuất tinh nhưng cậu có thể kiên trì chịu đựng không bắn ra.
Cậu kéo Nhiễm Ninh lên, ôm cô vào lòng như một đứa trẻ, nhéo bộ ngực núng nính của cô, để Nhiễm Ninh “ăn” côn ŧᏂịŧ của cậu.
Lần này cắm vào không chỉ có qυყ đầυ mà còn có một phần nhỏ, da đầu Dư Đằng Minh tê dại, thấy Nhiễm Ninh nhíu mày khó chịu, cậu lập tức nâng người cô lên, hơi rút ra khỏi cơ thể cô.
“Không sao đâu.” Nhiễm Ninh nhỏ giọng nói, “Anh cứ đưa vào đi, em… Em chịu đau một chút là được rồi.”
Dư Đằng Minh nuốt nước miếng.
Khoảnh khắc Nhiễm Ninh nói ra những lời này, cậu thật sự rung động.
Từ rất lâu, cậu đã muốn xâm nhập vào nơi sâu nhất trong cơ thể của Nhiễm Ninh, làm cho cô hoàn toàn thuộc về mình.
Ngày đầu tiên bước vào phòng của cô, cậu đều làʍ t̠ìиɦ với Nhiễm Ninh trong giấc mộng xuân của mình.
Đừng dụ tôi, Dư Đằng Minh nghĩ, tôi không thể chịu được sự cám dỗ của em đâu.
Nhưng cậu lại sợ làm Nhiễm Ninh đau.
“Ninh Ninh,” Dư Đằng Minh nói sang chuyện khác, “Anh rất vui.”
Cậu rút khỏi người Nhiễm Ninh, để cô nằm xuống, côn ŧᏂịŧ để giữa hai chân cô.
Nhiễm Ninh thở hổn hển: “Vui cái gì?”
“Em tha thứ cho anh và còn chấp nhận anh nữa.” Dư Đằng Minh giật giật côn ŧᏂịŧ giữa hai chân cô: “Em… Thích anh không?”
Nhiễm Ninh trợn tròn mắt, há miệng muốn trả lời.
Dư Đằng Minh sợ cô sẽ nói ra những lời mà cậu không muốn nghe, lập tức chen mồm: “Em không cần trả lời ngay đâu. Anh chỉ muốn nói là, dù em có thích anh ít hay nhiều, anh vẫn thích em, rất thích.”
Nhiễm Ninh dừng lại, lấy tay che mặt: “Dư Đằng Minh, anh nói những lời này không thấy xấu hổ à?”
Dư Đằng Minh sao có thể không xấu hổ cơ chứ, hai tay cậu đều đã run hết cả lên rồi.
Nhưng xấu hổ thì sao, cậu muốn cho Nhiễm Ninh biết cậu thích cô đến nhường nào.
“Em cũng rất vui.”
Cậu nghe Nhiễm Ninh nói.
“Em thích anh, Dư Đằng Minh.”
Trái tim Dư Đằng Minh đập liên hồi.
Nếu bây giờ Nhiễm Ninh có kêu cậu nhảy lầu, cậu cũng đồng ý.
Cậu thật sự đã thua trên tay cô rồi.
Tinh thần vui vẻ, côn ŧᏂịŧ cũng theo đó mà phấn khích, Nhiễm Ninh phát hiện du͙© vọиɠ nhẫn nại của cậu đã đến giới hạn, hỏi cậu:
“Anh muốn bắn sao?”
Dư Đằng Minh khó chịu ừ một tiếng.
Nhiễm Ninh cong môi cười.
“Đút vào rồi bắn.” Cô nói, “Anh có nghe thấy chưa?”
Dư Đằng Minh: “…”
Dư Đằng Minh hiện tại chỉ có thể nghe cô chỉ huy.
Nhiễm Ninh muốn như thế nào, cậu liền như thế đó.
Qυყ đầυ cắm vào hang động ấm áp và chật hẹp một lần nữa, Dư Đằng Minh cố gắng chống đỡ để không đưa thẳng vào cơ thể cô, tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn ra tràn đầy bαo ©αo sυ.
Dư Đằng Minh không quên “săn sóc” âʍ ɦộ của Nhiễm Ninh
Khi cậu rút côn ŧᏂịŧ ra khỏi cơ thể Nhiễm Ninh, chất lỏng màu trắng của cô dính ướt cả tay cậu.