Chinh Phục Nam Nhân Thúi Chỉ Cần Một Đêm

Chương 15

Nhiễm Ninh: Không bị ngu thì tốt.

Edit+Beta: Mel

Hơi thở của Dư Đằng Minh nóng rực.

Nhiễm Ninh cởϊ qυầи, mở hai chân ra, không dám nhìn khuôn mặt Dư Đằng Minh đến gần nơi kín đáo của cô.

Không phải giả vờ ngủ để lộ vùиɠ ҡíи cho đối phương xem khiến Nhiễm Ninh rất xấu hổ.

Ngay khi Dư Đằng Minh chạm vào cô, cô không khỏi run lên.

“Minh, anh Minh.”

Vừa nói, Dư Đằng Minh thu lực chạm nhẹ vào cô, như có như không sờ vào ngược lại càng khiến Nhiễm Ninh không thể chịu nổi.

Đầu ngón tay của nam sinh dừng lại ở một chỗ nhất định, ấn vào đó ma sát.

“A…” Nhiễm Ninh che miệng, kìm lại tiếng kêu.

Lại nữa.

Dư Đằng Minh lại chạm vào đó.

Nhiễm Ninh không biết Dư Đằng Minh đã học được những gì nữa, đêm qua cậu sờ cô đến mức cô rất muốn đi tiểu.

Thoải mái hơn so với lúc trước nhưng kɧoáı ©ảʍ còn kinh khủng hơn, Nhiễm Ninh có chút sợ hãi.

“Anh Minh ơi… chỗ đó, không thoải mái.” Nhiễm Ninh nói, “Đừng chạm vào chỗ đó.”

“Thật sao?” Dư Đằng Minh dùng ngón tay nhéo nhéo chỗ đó một chút, bụng dưới của Nhiễm Ninh co rút, cô lại muốn đi tiểu.

“Cậu ướt quá.” Dư Đằng Minh thì thào, “Nhiễm Tiểu Béo, cậu ra nhiều nước quá.”

Chẳng lẽ cô thực sự tè ra quần à?

Nhiễm Ninh xấu hổ: “Anh Minh, em muốn đi toilet.”

Dư Đằng Minh dường như biết cô đang nghĩ gì, nói: “Đừng sợ, đây không phải là nướ© ŧıểυ.” Cậu nam sinh chạm vào môi âʍ ɦộ, sau đó đưa ngón tay ánh nước sáng bóng lên trước mắt Nhiễm Ninh, “Nhìn xem này.”

Nhiễm Ninh đột ngột nhắm mắt lại: “Anh Minh!”

Dư Đằng Minh tiếp tục: “Khi cậu cảm thấy sướиɠ sẽ tiết ra thứ này, một thứ gợϊ ȶìиᏂ.”

Gợϊ ȶìиᏂ…

Nhiễm Ninh không muốn nghe cậu nói nữa, cô vươn tay lấy tờ giấy trên bàn trà.

“Em muốn lau qua một chút, anh Minh, anh lui ra đi.”

Dư Đằng Minh đột nhiên cúi đầu, môi cậu dán vào môi âʍ ɦộ của Nhiễm Ninh.

Nhiễm Ninh sững người.

Tại sao cậu vẫn muốn liếʍ vậy trời?

Nói đạo lý gì người này cũng không tiếp thu nổi, cô thật sự sẽ tè ra quần mất thôi.

Nhiễm Ninh khóc không ra nước mắt, đầu lưỡi của Dư Đằng Minh còn nóng hơn cả hô hấp của cậu, liếʍ láp nơi riêng tư của cô mà không theo trật tự gì, khiến cô mềm cả người, thân thể không chịu đựng nổi, cả người gục xuống.

“Đừng liếʍ nữa mà, anh Minh.” Nhiễm Ninh xin tha, “A… đừng mà, anh Minh!”

Dư Đằng Minh đã bắt được chỗ khiến Nhiễm Ninh trở nên kỳ quái kia, dùng đầu lưỡi trêu chọc.

“A!”

Nhiễm Ninh dùng lực đẩy Dư Đằng Minh ra.

Nam sinh bị cô đẩy về phía sau, đập vào thành bàn trà, trên đôi môi lẫn cái cằm đều dính đầy nước từ nơi riêng tư của Nhiễm Ninh chảy ra.

Nhiễm Ninh đứng dậy, cô nhìn thấy trên sô pha cũng có một vết nước sẫm màu.

Cô muốn khóc hu hu quá.

Nhiễm Ninh chạy về phòng đóng cửa lại.

Mặc dù ngay từ đầu là cô chủ động dụ dỗ Dư Đằng Minh nhưng không ngờ cuối cùng chính cô mới là người bị mất mặt.

Nhiễm Ninh ảo não.

Theo bản năng cô trốn chạy đi, cũng không biết Dư Đằng Minh thế nào.

Liệu đối phương có mất hứng thú với cô vì lần này không?

Vừa rồi hình như cô đẩy cậu hơi mạnh, đầu của Dư Đằng Minh sẽ không có việc gì chứ?

Vốn dĩ đã không thông minh rồi, lỡ bị va chạm còn ngu hơn nữa thì sao bây giờ?

Cô không muốn có một người bạn trai ngốc nghếch đâu.

Nhiễm Ninh cắn môi, đang rối rắm thì cửa bị gõ.

“Nhiễm Tiểu Béo!” Dư Đằng Minh nói, “Mở cửa ra!”

Nhiễm Ninh mở cửa, Dư Đằng Minh bốc hỏa nhìn cô.

“Đầu tôi bị sưng hết lên rồi đây này, cậu phải bồi thường cho tôi.” Dư Đằng Minh trừng mắt nhìn cô, “Chả biết sức lực cậu ở đâu ra mà khỏe như vậy, cậu còn dám chạy hả?”

Nhiễm Ninh nhỏ giọng nói: “Anh Minh, em xin lỗi. Nhưng đó là do anh dùng đầu lưỡi…”

“Tôi mặc kệ.” Dư Đằng Minh ngắt lời cô, “Từ bây giờ cậu phải nghe lời tôi.”

“Tại sao chứ?”

“Đây là khoản bồi thường mà tôi muốn.” Dư Đằng Minh khoanh tay, uy hϊếp, “Nếu cậu không muốn, tôi sẽ nói với ba mẹ tôi về chuyện này”.

Nhiễm Ninh không nói nên lời, Dư Đằng Minh lại dở ra cái thói trẻ trâu mách lẻo cha mẹ rồi.

Nếu thật sự mách lẻo thì không biết ai thảm hơn ai đâu.

Có điều, Dư Đằng Minh vẫn biết điều mà “cô” sợ nhất lúc này là cái gì.

Ăn nhờ ở đậu nhà người ta, Nhiễm Ninh rất thận trọng, cô không thể đắc tội Dư Đằng Minh được.

Nghĩ đến Dư Đằng Minh không bị cộc đầu đến ngu ngốc, Nhiễm Ninh hài lòng.

“Anh Minh, anh đừng nói với cô chú.”

Nhiễm Ninh cúi đầu, che giấu sự buồn cười cô sắp không nhịn nổi.

“Anh Minh, em sẽ nghe lời anh mà.”