Dư Đằng Minh: Đáng giận, làm cô khép chân lại.
Edit: Mộc Hinh
Beta: Mel
Đêm đó, Dư Đằng Minh kiên nhẫn chờ đến một giờ sáng.
Cậu đã ở trong phòng dùng tay tuốt một lúc, dươиɠ ѵậŧ cương cứng một hồi lâu nhưng lại không thể tìm thấy kɧoáı ©ảʍ để bắn tinh.
Cần sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Nhiễm Ninh đang nằm trên giường, ngoan ngoãn chờ cậu. Tư thế ngủ hôm nay của cô cũng không khác hôm qua lắm. Chỉ là hai chân mở rộng hơn một chút so với hôm qua, Dư Đằng Minh nhìn thấy hai cánh hoa môi đầy đặn cùng với khe hở nhỏ màu nhạt.
Đèn bàn vẫn không đủ sáng để cậu nhìn rõ.
Dư Đằng Minh mở đèn điện thoại ra, chiếu vào âʍ ɦộ cô gái, lúc này ngay cả khe hở nhỏ màu hồng nhạt cậu cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.
Muốn làm.
Dư Đằng Minh thở hổn hển, cúi người xuống ngửi thử.
Chính là mùi hương này, mùi hương hôm qua cậu ngửi được, ở bên dưới cô cũng có.
Hơn nữa mùi rất nồng.
Ngửi thật kĩ.
Dư Đằng Minh tới gần khe thịt của cô, mũi của cậu đang muốn dán lên phần thịt tinh tế cảm nhận một chút, Nhiễm Ninh lại giật giật chân, cậu sợ tới mức lập tức lui về phía sau.
Nhiễm Ninh không tỉnh dậy, chỉ là hai chân gác lên nhau, khe thịt bị đùi che mất, chỉ để lại một chút lông mao lộ bên ngoài.
Sự hoảng hốt của Dư Đằng Minh vẫn chưa tan.
Cậu phải cẩn thận thêm một chút nữa mới được, Dư Đằng Minh thầm cân nhắc trong lòng, lần sau phải thật im lặng.
Nhưng mà hôm nay như vậy là đủ rồi. Cậu móc dươиɠ ѵậŧ cương cứng ra, dùng tay tuốt.
Cậu nhìn vυ' của Nhiễm Ninh và bụng nhỏ nhiều thịt, nhưng trong đầu đều là khe thịt mê người của cô.
Quá dâʍ đãиɠ.
Nếu khe thịt bị cậu tách ra, bên trong sẽ có cái gì nhỉ?
Dư Đằng Minh thở dốc một chút, tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn ra, cậu cuống quít nghiêng người, may là lần này không bắn lên trên ga trải giường của cô.
Rốt cuộc cũng dễ dọn dẹp.
Thú tính của Dư Đằng Minh tăng vọt, cậu không rời đi ngay mà dùng ngón tay lấy một ít tϊиɧ ɖϊ©h͙ của bản thân mình bắn lên sàn lúc nãy.
Cậu đi tới gần giường, vươn ngón tay, chậm rãi nhẹ nhàng bôi tϊиɧ ɖϊ©h͙ lên đầṳ ѵú của cô.
Lần đầu tiên đυ.ng đến ngực của con gái, Dư Đằng Minh vừa hưng phấn lại khẩn trương.
Thì ra cảm giác đυ.ng vào đầṳ ѵú là như thế này, cậu cảm thán, lại tiếp tục chậm rãi xoa tϊиɧ ɖϊ©h͙ ra quầng vυ'.
Có thể vì vấn đề cân nặng nên bộ ngực của Nhiễm Ninh tuy rằng không đạt được đến yêu cầu của Dư Đằng Minh, nhưng thật ra đã lớn hơn so với bạn cùng tuổi rất nhiều.
Du Đằng Minh luôn cho rằng bản thân mình thích cúp D như trong phim khiêu da^ʍ, nhưng nhìn bộ ngực giống như bánh bao nhỏ của Nhiễm Ninh, trong lòng cậu cũng cực kỳ thích.
Không biết nắm lấy toàn bộ sẽ có cảm giác gì… Sự táo bạo của Dư Đằng Minh vượt qua cảm giác sợ hãi nếu như bị Nhiễm Ninh phát hiện, cậu giơ hai tay ra, chạm lên một bên ngực của cô.
Bàn tay của cậu vừa vặn có thể bao lấy toàn bộ ngực của cô gái.
Mẹ kiếp, cậu muốn bóp thử.
Bóp một chút thôi chắc là sẽ không sao đâu nhỉ?
Ừm, vậy thì một chút.
Dư Đằng Minh động động ngón tay, nắm bàn tay lại, phần thịt vυ' của cô gái theo động tác của cậu mà dính sát vào lòng bàn tay, tựa hồ có thể lấp đầy các kẽ ngón tay của cậu.
Dư Đằng Minh thả lỏng ra, ngực của cô gái lại khôi phục hình dạng ban đầu.
Nếu đã sờ một bên thì bên kia cũng sờ một tí đi.
Không thể vào đây vô ích được.
Dư Đằng Minh thở nhẹ, tay bao bọc bầu vυ' kia của cô.
Ngực bên trái, hình như lớn hơn ngực bên phải một chút, Dư Đằng Minh nghĩ, nhưng mà đầṳ ѵú bên phải lại càng mềm hơn.
Có thể ngậm đầṳ ѵú bên phải, sau đó chơi đùa với đầṳ ѵú bên trái và nói lời thô tục….
Dư Đằng Minh phát hiện dươиɠ ѵậŧ của mình lại cương lên rồi.
Nhưng mà cậu không thể ngồi trong này nữa, đã mất một lúc lâu rồi.
Lần sau lại chơi bé mập quê mùa đi.
Dư Đằng Minh mặc quần vào, lau khô tϊиɧ ɖϊ©h͙, rời đi.
Ngày hôm sau, không đợi bảo mẫu gọi, cậu đã tự thức dậy.
Cậu đi giặt qυầи ɭóŧ.
Sau khi giặt xong, Dư Đằng Minh đi ngang qua phòng của Nhiễm Ninh, bước chân dừng lại.
Cô ấy hình như còn chưa rời giường.
Cậu nghĩ, đưa tay gõ cửa.
“Nhiễm Ninh!” Cậu cố ý nói to: “Dậy mau lên. Đừng ngủ nữa!”
Trong phòng truyền đến âm thanh kinh hoảng của cô gái.
“Anh Minh!?” Nhiễm Ninh nói, “Em ra liền đây.”
Dư Đằng Minh không để ý, định mở cửa trực tiếp xem cảnh cô trần trụi mặc áo quần, lại nghĩ đến Nhiễm Ninh sẽ sợ, lỡ như sau này cô khóa cửa thì làm sao bây giờ?
Dư Đằng Minh tiếp tục gõ cửa.
“Còn ngủ à? Mau ra đây.”
Trong phòng yên tĩnh một lúc, sau đó tiếng bước chân của cô vang lên.
Nhiễm Ninh mở cửa, đầu tóc tán loạn. Có thể là cô chưa kịp mặc áo ngực, trước áo ngủ có hai điểm nhỏ nhô ra.
Nhiễm Ninh sợ hãi nhìn cậu: “Anh Minh, tại sao hôm nay lại là anh gọi em dậy vậy?”
“Không muốn à?”
“… Không phải ạ.”
“Vậy sao không được chứ. Mau thức dậy đi, đừng có ngủ nướng đấy.” Dư Đằng Minh sảng khoái rời đi.
“Nhưng…” Nhiễm Ninh lẩm bẩm.
“Hôm nay không phải đi học mà.”