Chinh Phục Nam Nhân Thúi Chỉ Cần Một Đêm

Chương 1

* Dư Đằng Minh: Có hứng thú với một thân thịt mỡ này, quá mất mặt!

Edit: Nấm

Beta: Mel

Dư Đằng Minh thả nhẹ bước chân, thật cẩn thận đi đến cửa phòng cô gái.

Hiện tại đã là rạng sáng, Nhiễm Ninh đã ngủ từ lâu. Dư Đằng Minh nhẹ nhàng mở cửa, không có gì khó khăn vì cô gái không khóa cửa phòng.

Cửa mở ra, đối diện là Nhiễm Ninh nằm trên giường, đèn bàn ở đầu giường vẫn đang bật.

Buổi tối Nhiễm Ninh hay mất ngủ, Dư Đằng Minh cho rằng cô sợ tối nên bảo cô có thể mở đèn.

“Có lãng phí điện quá không ạ?” Nhiễm Ninh có chút lo lắng hỏi.

Dư Đằng Minh đang bận chơi game, trợn trắng mắt, tức giận nói: “Vậy cậu tiếp tục tắt đèn rồi lại khóc nhè vì mất ngủ nhé.”

Nhiễm Ninh không nói gì, nhưng sau đó vẫn ngoan ngoãn mở đèn bàn ra ngủ.

Dưới ánh đèn lờ mờ, Dư Đằng Minh có thể nhìn thấy thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của cô gái đang nằm trên giường.

Nhiễm Ninh chỉ chừa một góc chăn che bụng, cô nằm ngửa, hai vυ' cao vểnh lên, đầṳ ѵú hơi cương, hai chân song song với nhau.

Dư Đằng Minh đóng cửa lại, hơi thở rối loạn, đi đến mép giường ngơ ngác nhìn thân thể của cô gái.

Bắt đầu từ tuần trước cậu mới phát hiện Nhiễm Ninh có thói quen ngủ nude. Cô mượn notebook của cậu quên mang trả lại, Dư Đằng Minh đành phải đi tới phòng cô, gõ cửa vài lần nhưng không thấy ai trả lời, cậu thử vặn then chốt cửa, không nghĩ tới cửa phòng của đối phương lại dễ mở như thế.

Đập vào mắt chính là Nhiễm Ninh ngủ khỏa thân trên giường, Dư Đằng Minh nhanh chóng chạy ra khỏi phòng, trong đầu vẫn còn hình ảnh Nhiễm Ninh tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ không vứt đi đâu được.

Ngày hôm sau, cậu giặt sạch tϊиɧ ɖϊ©h͙ ở qυầи ɭóŧ, buồn bực hỏi cô gái: “Notebook của tôi đâu? Hôm qua gõ cửa nửa ngày không thấy cậu trả lời gì cả.”

Nhiễm Ninh vội vàng xin lỗi, chạy tới phòng lấy notebook trả lại cho cậu, nói: “Xin lỗi anh nha, em quên mất. Em ngủ như chết ấy, không nghe được tiếng gõ cửa phòng.”

Dư Đằng Minh hừ lạnh một tiếng: “Cậu là Bát Giới à?”

Đây là đang châm chọc Nhiễm Ninh béo, ngủ giống như heo vậy.

Mặt cô gái đỏ lên.

Tính cách của Dư Đằng Minh từ nhỏ đã như vậy, không bao giờ khách khí với bất kỳ ai, đối với con gái cũng như vậy. Bố mẹ Dư cũng rất bất đắc dĩ với tính tình của con trai.

“Xin lỗi anh, rất xin lỗi ạ.” Nhiễm Ninh cúi đầu xin lỗi.

Dư Đằng Minh nhìn cô một vòng, cứ rảnh ra là cậu lại nhớ tới thân thể của cô gái.

Hôm nay, cậu không nhịn được, quyết định xem lại một lần nữa.

Nhiễm Ninh không có dáng người mảnh khảnh, cô không thích vận động nhưng lại thích ăn uống, Dư Đằng Minh nghe cô oán giận suốt, còn nói cái gì mà nếu cân nặng không dưới 130 cân thì sẽ không ăn thịt.

Dư Đằng Minh cười nhạo cô: “Chỉ biết nói mà không biết làm, tôi nhìn qua thì cũng phải 140 cân rồi ấy chứ?”

Nếu mà Nhiễm Ninh trắng một chút thì còn tốt, nhưng cô sống ở nông thôn nên hay chạy nắng, đen hơn cả Dư Đằng Minh, trên má còn có hai vết ửng hồng do phơi nắng nhiều.

Thật ra Nhiễm Ninh không xấu, cô có đôi mắt tròn xoe, lông mi cong cong, đôi môi căng mọng, một cái mũi xinh xắn, nhưng phần thịt thừa trên khuôn mặt đã ảnh hưởng đến ngũ quan của cô rất nhiều.

Chỉ có thể nói là đáng yêu thôi.

Ở trong mắt Dư Đằng Minh, Nhiễm Ninh chính là một con nhóc con. Đối phương vừa mới lên lớp 10, Dư Đằng Minh cũng lớp 10 nhưng cậu biết, trên thực tế Nhiễm Ninh nhỏ hơn cậu một tuổi.

Các trường tiểu học ở nông thôn không hạn chế độ tuổi nhập học nghiêm ngặt như vậy, Nhiễm Ninh nhỏ hơn so với bạn cùng trang lứa một tuổi, nhưng học lực tốt hơn bọn chúng cho nên mới được nhảy lớp.

Dư Đằng Minh còn biết đồ nội y mà Nhiễm Ninh đang mặc là do mẹ của cậu mua, cậu đi dạo phố cùng họ, ngồi ở cửa hàng nội y thấy Nhiễm Ninh đang ở bên trong chọn áo ngực, thậm chí cô còn không biết cài áo ngực như thế nào.

Nhưng hiện tại, Dư Đằng Minh lại cảm thấy Nhiễm Ninh có hương vị của con gái rồi.

Thân thể Nhiễm Ninh từ ngực đến đùi đều trắng nõn, những nơi đó quanh năm không thấy ánh mặt trời.

Cậu nhìn về nơi riêng tư của Nhiễm Ninh, cặp đùi đầy thịt của cô song song với nhau, âʍ ɦộ mập mạp, mặt trên có lông mọc lưa thưa che gần hết vùиɠ ҡíи lại, không nhìn thấy khe thịt.

Cậu do dự một chút, nhìn khuôn mặt ngủ say của cô.

Nhiễm Ninh đã mười mấy tuổi đầu nhưng tính cách vẫn như một đứa trẻ, không hiểu gì về vấn đề nam nữ, cô toàn mặc đồ thể thao, để tóc ngắn ngủn, chỉ dài hơn nam sinh một chút.

Từ nông thôn lên thành phố lớn, Nhiễm Ninh ở nhờ Dư gia, nghe nói cô đã kết bạn với mấy cô gái thời thượng nhưng vẫn chưa học được cách trang điểm.

Một cô gái như vậy, ở nơi Dư Đằng Minh không thể nhìn thấy, ngay cả cặρ √υ' và tiểu huyệt cũng toát ra sự dụ hoặc.

Dư Đằng Minh cúi người xuống, cậu ngửi thấy mùi hương thoang thoảng trên người cô gái.

Cậu ngay lập tức cứng.

Chết tiệt, cậu chửi thầm.

Dư Đằng Minh quỳ gối xuống mép giường, móc dươиɠ ѵậŧ trong quần mình ra, một bên nhìn thân thể của Nhiễm Ninh một bên tự sướиɠ.

Cậu chưa bao giờ nghĩ tới việc mình sẽ tuốt dươиɠ ѵậŧ trước một cô gái nông thôn không hề có mị lực, Dư Đằng Minh buồn bực, dươиɠ ѵậŧ lại càng thêm hưng phấn.

Dư Đằng Minh bỗng nhiên nhìn thấy qυầи ɭóŧ và nịt ngực của Nhiễm Ninh đặt bên cạnh, cậu cầm lấy đặt lên mũi ngửi. Thật đáng tiếc, đây đều là đồ đã giặt sạch rồi, không có hương vị của Nhiễm Ninh.

Dư Đằng Minh lại không quăng nội y ra, cậu nhìn thấy trên vải dệt giữa qυầи ɭóŧ có một vết gì đó màu vàng nhạt.

Qυầи ɭóŧ mặc lâu rồi, có vết bẩn gì cũng không thể giặt sạch được. Dư Đằng Minh tinh tế mà nghĩ.

Chỗ này đã từng dính vết nướ© ŧıểυ có phải không nhỉ? Hay là… thứ gì đó chảy ra từ nơi riêng tư của cô gái?

Dư Đằng Minh nuốt nuốt nước miếng, trong đầu không biết nghĩ đến cái gì, dươиɠ ѵậŧ giật giật, tϊиɧ ɖϊ©h͙ đột nhiên bắn ra, bắn lên cả ga trải giường màu hồng nhạt của Nhiễm Ninh.

Cậu thật sự đã bắn ra như vậy.

Dư Đằng Minh vừa sung sướиɠ, lại vừa không thể tin nổi.

Quá mất mặt rồi, ngửi qυầи ɭóŧ của một cô nhóc mà cũng bắn.

Khuôn mặt Dư Đằng Minh trầm xuống, dọn dẹp sạch chỗ tϊиɧ ɖϊ©h͙ mình vừa bắn ra rồi vội vàng rời đi.