Lặng Lẽ

Chương 1

Editor: LN

Beta-er: Changg

Trăng khuyết treo trên ngọn cây, đèn neon sáng lên, màn đêm vừa buông xuống, thành phố lại càng lộng lẫy và náo nhiệt hơn.

Văn Tuế nhàm chán dựa vào cửa kính xe, đôi mắt tròn phản chiếu khung cảnh đường phố nhộn nhịp không ngừng lùi về sau.

“Lời mẹ nói với con, con có đang nghiêm túc nghe không đấy?” Bên tai truyền đến lời thúc giục của mẹ – Thư Tuệ.

Văn Tuế lơ đãng thở dài, đáp cho có lệ: “ Con đang nghe đây.”

Thư Tuệ trừng mắt liếc cô một cái, tiếp tục nhắc lại chủ đề trước đó: “ Không được kén ăn quá, những thói xấu con nên bỏ hết đi….”

Những lời này nói lên nói xuống phát chán luôn rồi, Văn Tuế nghe đến mức hai tai đều sắp đóng thành kén, quay đầu đi ngáp một cái.

Thư Tuệ ngày mai phải đi công tác hơn một tuần, đúng lúc Thanh Phàm thời gian này cũng ở nước ngoài, trong nhà chỉ còn lại một mình Văn Tuế.

Diệp Thiện Linh sau khi nghe được chuyện này, bà lập tức nhiệt tình mời Văn Tuế đến nhà mình ở, con gái bà Chu Chanh Chanh và Văn Tuế là bạn thân từ nhỏ, hai gia đình thân thuộc đã lâu. Vừa lúc Thư Tuệ vốn đang rầu rĩ, không từ chối mà vui mừng đồng ý.

Nghe vậy, Văn Tuế đột nhiên cảm thấy tiếc nuối, Thư Tuệ là giáo viên, kỳ nghỉ của hai người hoàn toàn trùng nhau, trên cơ bản thời gian Văn Tuế nghỉ thì Thư Tuệ cũng ở nhà.

Đây là cơ hội hiếm có để ở nhà một mình, cô nghĩ đi nghĩ lại, cố gắng phấn đấu một lần nữa nói: “Thật ra, con có thể ở nhà một mình mà.”

Thư Tuệ cười nhạt một tiếng: “Sau đó lại giống như lần trước, năm ngày đến trễ ba ngày phải không?”

Văn Tuế nghẹn lại. Cô cứng miệng đáp:”Lần này con có thể đặt thêm hai cái báo thức.”

Thư Tuệ không nói gì, từ từ liếc cô một cái, xùy một tiếng.

Văn Tuế: “…..”

Được rồi.

Thất bại.

Trước khi đến đã nói trước với Diệp Thiện Linh rồi, xa xa có thể nhìn thấy một phu nhân tươi sáng đầy đặn đang đứng ở cửa khu chung cư cao cấp.

Văn Tuế xuống xe, ngoan ngoãn chào hỏi.

Diệp Thiện Linh kéo hành lý, nhìn về hướng xe của Thư Tuệ, nói: “Không vào sao? Đợi đã, tớ đi nói với bảo vệ một tiếng, cậu đến đăng ký rồi vào một lát đi.”

“Không cần không cần đâu.” Thư Tuệ nói: ”Tớ cũng không muốn vào đâu, còn phải về thu dọn hành lý.”

Nghe vậy, Diệp Thiện Linh gật gật đầu, cũng không giữ bà lại nữa, nói chuyện một lát, lại thúc giục bà nhanh về thu dọn: “Trên đường đi nhớ chú ý an toàn.”

Thư Tuệ ừm một tiếng, quay đầu lại muốn dặn dò Văn Tuế.

Văn Tuế nghe đến không còn kiên nhẫn, vừa thấy cảnh này, nhanh chóng vẫy vẫy tay, không do dự tạm biệt bà.

Thư Tuệ trừng cô: “Con nhóc này.”

Nhưng nghĩ lại một chút, thật sự nói cũng không ít rồi, nên không dừng lại nữa mà lái xe rời đi.

Nhà của Diệp Thiện Linh là một căn hộ cao cấp một lầu, cửa thang máy vừa mở là một tủ giày. Sau khi thay giày xong, Diệp Thiện Linh kéo hành lý về phía phòng trong cùng bên phải: “Tuế Tuế, con cùng Chanh Chanh ở một phòng nhé.”

Văn Tuế ừm ừm hai tiếng: “Cảm ơn dì Diệp.”

Cô đi vào phía trong, muốn tìm Chu Chanh Chanh, nhìn một vòng vẫn không thấy. Mở cửa gọi to hai tiếng, vẫn không có người đáp lại, bèn đi qua hỏi Diệp Thiện Linh.

Diệp Thiện Linh chỉ vào phòng có nhà vệ sinh vừa lúc nãy có tiếng nước chảy “ào ào”: “Chắc là đang tắm rửa, hay là con đến phòng khách ăn ít hoa quả nghỉ ngơi một lát.”

Thứ tư bài tập ít, Văn Tuế ở trường đã hoàn thành gần xong nên đồng ý với lời đề nghị của Diệp Thiện Linh.

Phòng khách trang hoàng tinh xảo khiêm tốn, mọi nơi bày biện cây cối xanh tươi có sức sống, trên TV đang phát chương trình tạp kĩ phổ biến hiện nay, thỉnh thoảng truyền đến tiếng cười của khán giả.

Đối diện với những câu quan tâm của Diệp Thiện Linh, Văn Tuế ngồi trên sofa mềm mại, vừa uống sữa chua vừa trả lời.

Rất nhanh sữa chua đã hết, cô nhìn hướng thùng rác, tiện tay ném vào.

Diệp Thiện Linh bên cạnh nhìn theo động tác của cô, thấy thùng rác đã đầy, nhanh chóng nói: “Tuế Tuế cháu ngồi đây một lát, dì đi xuống lầu bỏ rác.”

Văn Tuế đứng dậy hỏi có cần giúp đỡ không.

Diệp Thiện Linh xua tay: “Không cần, chỉ có rác ở đây và nhà bếp, dì tự mang đi được, con cứ ngồi đi đã, đợi một lát dì sẽ quay lại.”

Diệp Thiện Linh vừa đi, trong phòng trở nên yên tĩnh hơn.

Văn Tuế thấy vẫn còn thời gian, lập tức chuyển kênh TV đến bộ phim mình thích.

Giai điệu dân gian Nhật Bản nhẹ nhàng hoạt bát vang lên khắp phòng khách.

Trong phim, nam nữ sánh vai nhau đi giữa rừng cây sáng ngời tĩnh mịch, ánh sáng loang lổ xuyên qua ngọn cây chiếu vào tóc của nữ chính. Không khí ái muội, hình ảnh thật đẹp mắt làm Văn Tuế xem đến thất thần.

Cho đến khi một mùi hương bạc hà thơm mát bay vào mũi.

Âm thầm bay đến, thoáng chốc xoang mũi đã trở nên lạnh đến tê dại.

Văn Tuế lập tức hoàn hồn.

Trong ánh sáng lướt qua một đôi tay, lúc có lúc không gõ vào phía sau chỗ dựa sofa, bàn tay to rộng, ngón tay thon gầy, khi gõ mơ hồ có thể nhìn thấy gân xanh nhô lên.

Là bàn tay đàn ông.

Cô cứng đơ, vội vàng quay đầu lại nhìn.

Một người đàn ông xa lạ đang đứng phía sau ghế sofa.

Đường cong quai hàm sắc bén và sạch sẽ, đôi môi mỏng hơi mấp máy, mí mắt mỏng mỏng hơi rũ xuống, nhìn cô thăm dò.

Khoảnh khắc quay đầu lại, hai ánh mắt chạm nhau.

Trái tim đột nhiên trống rỗng trong chốc lát.

Suy nghĩ một chút, Chu Dã cuối cùng cũng nhớ ra, tối qua ở bàn ăn Diệp Thiện Linh hình như đã nói rằng, hôm nay sẽ có một cô gái đến.

Anh cau mày: “Bạn của Chu Chanh Chanh?”

Văn Tuế vẫn ngây người không phản ứng lại, nghe thấy câu hỏi của người đàn ông, thuận theo tự nhiên, gật gật đầu biểu thị sự đồng ý.

Chu Dã đã nhận được sự xác nhận, thấp giọng ừm một tiếng, không hỏi nhiều nữa. Bỏ tay vào túi quần, bước về hướng nhà bếp.

Nhìn thấy người đàn ông đã rời đi, chầm chậm, tinh thần Văn Tuế dần dần hồi phục.

Cô dõi theo hành động của người đàn ông đó, hai hàng mi ngăn không được mà chớp liên tục.

Tuy rằng mới tháng 3, thời tiết mùa xuân còn se lạnh, dù đã mở điều hòa, cũng có chút ấm áp, người đàn ông chỉ mặc một chiếc áo hoodie màu đen, bóng lưng thon dài mảnh khảnh, đi lại trong nhà bếp có thể mơ hồ nhìn thấy cơ đùi hoàn mỹ trơn tru.

Bàn tay Chu Dã nhẹ nhàng kéo tủ lạnh mở ra, tiện tay lấy một chai nước lạnh, vặn ra.

Cổ ngẩng cao, đường cong thẳng tắp, yết hầu nhấp nhô lên xuống theo động tác uống nước.

Uống nước xong, anh tiện tay bóp bình nước, ném vào thùng rác bên cạnh.

Vừa ngước đầu lên, lập tức phát hiện cô gái nhỏ đang nhìn mình.

Đồng phục học sinh màu xanh trắng làm thân hình cô trông gầy hơn, một đôi mắt to tròn, ngơ ngác mà nhìn anh, đầy vẻ lo lắng.

Chu Dã suy xét một chút, đút tay vào túi quần.

Thấy Chu Dã nhìn qua, tay của Văn Tuế đột nhiên cuộn tròn lại, suy nghĩ do dự.

Nhìn dáng vẻ này, hẳn là người quen của Chu gia.

Cô thở phào nhẹ nhõm.

Cô mím môi, thăm dò hỏi: “Xin hỏi, anh là ai vậy?”

Chu Dã nhìn vào mắt cô, không biết nghĩ đến cái gì, suy ngẫm một chút, đột nhiên nhếch môi, chầm chậm đi tới, nói rõ từng chữ rất nhẹ, âm đuôi kéo dài, thoạt nhìn rất lười biếng: “Chú nhỏ.”

Văn Tuế nghe không hiểu:” Hả?”

Chu Dã đã đi đến sofa, bước đi mang theo làn gió nhẹ. Anh thong thả ung dung mà ngồi xuống, liếc mắt nhìn Văn Tuế, bàn tay vỗ vỗ sofa: “Ngồi.”

Văn Tuế không phản ứng, ánh mắt lộ vẻ cảnh giác.

Chu Dã ngồi bắt chéo chân, ống quần vì vậy mà nhích lên một chút, để lộ ra mắt cá chân nhỏ, được bao lấy trong đôi vớ đen.

Một tay anh để vào túi, tay còn lại chống cằm, cười nói: “Cô gái nhỏ, sợ tôi à?”

Văn Tuế lúng túng nói: “Không.”

Cằm Chu Dã chỉ về phía sofa: ”Ngồi.”

Văn Tuế lại xem xét người đàn ông này vài giây, suy nghĩ dù sao cũng là người quen của Chu gia, hẳn cũng không phải là người xấu, bèn theo lời anh mà ngồi xuống.

“Cháu tên là gì?”

Bên tai truyền đến tiếng nói của người đàn ông.

Văn Tuế nhìn thẳng phía trước: “Văn Tuế.”

“Văn Tuế.”

Anh chậm rãi nhắc lại lần nữa, đột nhiên kéo dài âm cuối, thanh âm vừa thấp vừa nhẹ, “À… Tuế Tuế.”

Giọng anh trầm thấp, lúc đọc tên người cũng có thói quen lười biếng, tựa nhiên một sợi lông vũ, khuấy động trong tai, chọc đến tê liệt.

Tựa hồ trái tim cũng bị đảo loạn.

Nhịp tim đập càng nhanh hơn.

Bộ phim vẫn đang chiếu, nam nữ chính đang hôn nhau.

Văn Tuế nhìn nhìn, mặt lại càng trở nên nóng hơn, nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Giai điệu dương cầm vui vẻ cũng chuyển thành điệu violin nhẹ nhàng du dương.

Đột nhiên có âm thanh “Soàn soạt” nho nhỏ.

Văn Tuế nghe thấy động tĩnh, hướng mắt về nơi có tiếng động.

Trên tay anh là một hộp kẹo màu đen.

Kẹo chất chồng lên nhau, dưới ánh đèn phát ra ánh sáng đủ màu sắc, thoạt nhìn cực kì mê người.

Ánh mắt cô chốc lát dừng lại.

Cô là một người rất rất thích đồ ngọt nhưng bởi vì sau khi ăn sẽ nổi mụn, Thư Tuệ đã cấm cô ăn.

Cô bĩu môi, đôi mắt sáng ngời nhìn anh lấy ra một viên kẹo, lột giấy gói kẹo, trực tiếp đưa vào miệng.

Thấy anh dường như muốn ngẩng đầu lên, Văn Tuế liền nhìn sang hướng khác, vội lấy dâu tây để che đậy sự lúng túng…

“Tuế Tuế, ăn kẹo không?”

Giọng anh nhẹ nhàng truyền đến.

Văn Tuế bối rối nắm chặt tay lại, dường như có chút do dự. Cuối cùng vẫn không cưỡng lại được sự cám dỗ. Xoay người qua, ngượng ngùng mà nói: “Được, em muốn ăn vị dâu tây.”

Chu Dã ừm một tiếng, nhìn vào hộp kẹo trái cây mà tìm kiếm.

Văn Tuế nhìn chằm chằm, đồng thời nhạy bén mà chú ý tới, ngón trỏ tay trái của anh có một nốt ruồi, nhỏ nhưng dễ thấy ẩn phía sau mảnh giấy gói kẹo đầy màu sắc.

Ước chừng khoảng 6-7 giây, anh chậc một tiếng: “Không có.”

Văn Tuế chậm nửa nhịp:”Cái gì?”

Chu Dã lấy ra một viên màu cam, trong miệng đang ngậm kẹo nên từ ngữ có chút mơ hồ: “Vị cam được không? Cũng rất ngọt.”

Văn Tuế nhận lấy:” Được, Cảm ơn.”

Vị ngọt ngào lan ra trong khoang miệng, Văn Tuế thỏa mãn mà híp mắt, vẫn chưa kịp nhai, đã nghe thấy âm điệu kéo dài của anh, không chút để ý mà nói:” Văn Tuế, ba mẹ cháu chưa nói với cháu, không thể ăn đồ mà người lạ đưa sao?”

Vẻ mặt tươi cười một giây trước của Văn Tuế bỗng nhiên đông cứng lại.

Cô run run ngước mắt lên, kẹo cũng chưa cắn, mắt cũng không chớp, trên gương mặt hiện lên hai chữ, do dự giữa nôn hoặc không nôn.

Chỉ tới khi nghe thấy tiếng cười khẽ của anh.

Cô lập tức phản ứng lại, gương mặt vô cảm nhai nát kẹo.

Chu Dã cất hộp kẹo, ung dung mà cười:” Nhưng chú thì không sao, bởi vì chú không phải là người lạ.”

“Tôi là chú nhỏ của cháu.”

Văn Tuế liếc anh một cái: “Làm sao anh là chú nhỏ của tôi được, chú nhỏ của tôi đang ở Mỹ.”

“Chu Chanh Chanh gọi tôi một tiếng chú nhỏ.”

Chu Dã nhìn Văn Tuế, đuôi mắt phượng cong lên, sắc sảo lại cuốn hút.

Văn Tuế vô thức nắm tay lại: “Cho nên là?”

Chu Dã nhếch môi: ”Cho nên.”

Anh nói từng chữ thật nhẹ, mang ý cười:” Cháu là bạn học của nó, đương nhiên phải như nó, gọi chú….”

Anh nâng cằm, nhìn Văn Tuế bất động, tiếp tục không chút để ý mà bổ sung:” Cho nên cô bé, không cần sợ chú, có biết chưa?”

“….”