Đừng coi thường chính thái Bạch Tiểu Kỳ, như một con thỏ khôn có ba hang, đem Nam Nam bụng càng ngày càng lớn, mỗi ngày đổi một chỗ ở không lặp lại.
Nam Nam vì xóc nảy một lần nữa không còn quần áo để mặc, lại bị Bạch Tiểu Kỳ cõng trên lưng, tuy rằng hình dạng rắn không có cánh nhưng hắn có thể nhanh chóng đi xuyên qua khu rừng rậm. Nam Nam một lần nữa nhìn thấy Vân Sơn rộng lớn, cuối cùng là hiểu tại sao cả Hồng Long và Hoàng Ngọc đều không đuổi kịp tới kịp thời.
Bạch Tiểu Kỳ chỉ chăm chú thao ba cái miệng nhỏ trên dưới của cô, ăn sữa cô, mà quên mất cô là một sản phụ sắp sinh.
Lúc hắn nằm trên đùi cô liếʍ láp hai cái tiểu huyệt của cô, lấp đầy miệng một ngụm hương vị khác dâʍ ŧᏂủy̠, Nam Nam cũng đau đến đẩy đầu hắn ra, vội vàng nói: "Nhanh, nhanh, đỡ tôi nằm xuống đi ! Sắp sinh rồi! "
Nam Nam nghĩ rằng lần sinh sẽ giống với lần trước cô sinh Tiểu Long, nhưng cô không ngờ là Hoàng Ngọc hình hổ không lớn bằng Hồng Long, nhưng khi cô sinh con cho hắn, cô lại khó sinh!
Cô đau toát mồ hôi, nhưng Tiểu Hổ làm thế nào cũng không chịu ra, sắc mặt cô ngày càng tái nhợt, giọng nói càng ngày càng nhỏ, Bạch Tiểu Kỳ cũng sợ hãi, nhưng dù hắn có cõng cô đi tìm Hoàng Ngọc hay ai đó thì cũng vậy. Không kịp, nhìn dáng vẻ đã gầy yếu, trên người lấm tấm mồ hôi, mái tóc dài như rong biển cũng ướt đẫm mồ hôi dính vào nhau.
Bạch Tiểu Kỳ cắn răng, mở hai chân cô ra nói: "Không phải là ta chưa từng thấy giống cái sinh con. Ngược lại ta chưa từng thấy ngươi, một giống cái thuần nhân loại, khó khăn như vậy. Nhìn bổn đại nhân, ta có để lôi tên nhóc con này ra! "
Nam Nam thấy hắn sẽ giúp cô đỡ đẻ khiến cô sợ hơn cả khó sinh, nhưng cô yếu đến mức không nói được, hắn là người duy nhất cô có thể dựa vào, ngoài ra cô đã cố gắng hết sức, con của Hoàng Ngọc như thế nào cũng không chịu ra.
Bạch Tiểu Kỳ mở chân cô đến mức tối đa, liền thấy âʍ đa͙σ của cô bị kéo căng ra, như có đôi tai hổ màu vàng!
Bạch Tiểu Kỳ không nói hai lời, hắn đưa tay ra đi vào. Không thể không nói tiểu huyệt của Nam Nam đã bị những giống đực khác nhau thao nhưng chặt chẽ và đàn hồi mười phần. Mặc dù Tiểu Hổ không thể chui ra, vậy mà bàn tay nhỏ của Bạch Tiểu Kỳ thực sự duỗi vào được, tóm lấy Tiểu Hổ trong sản đạo xoay nửa người, chỉnh thân thể nó ngay ngắn, nắm lấy đỉnh đầu của nó, dùng sức kéo ra như nhổ củ cải.
Nam Nam đau quá mà ngất đi.
Bạch Tiểu Kỳ nhanh chóng đi tới nhìn cô, hôn lên môi cô, hô hấp cho cô, hoàn toàn không để ý đến con hổ lông vàng thuần hình thú dính đầy nước ối.
Nam Nam ung dung tỉnh lại, Bạch Tiểu Kỳ bĩu môi chướng mắt nói: "Em thật sự rất yếu, còn phải sinh con cho bổn đại nhân, bổn đại nhân không muốn nhìn thấy em sinh một đứa vất vả như vậy, vốn không muốn đem em cho lão già kia, nhưng chỉ có tinh thủy của lão mới có thể khiến cơ thể em thích ứng với mọi giống đực ở Vân Sơn. Tuy nhiên, gã đó rất quái gở, chưa bao giờ hứng thú với con cháu. Có bao nhiêu giống cái tới, hắn đều không thích. Cho dù em có ta bảo đảm, hắn cũng có thể không thích em. Chuyện này nói sau đi, xem em sinh cho Hoàng Ngọc con nào. Vàng nhỏ, xấu xí không đnags chú ý. "
Nam Nam theo mắt hắn nhìn sang bên cạnh, nơi đó có một con hổ nhỏ béo tròn dài hơn 20 phân, giống như một con mèo lớn màu cam, Nam Nam yêu ngay khi nhìn thấy nó! Rất dễ thương! Lông cù quá! Rất muốn vuốt được không?
Con hổ nhỏ nhận thấy mẹ nó tỉnh lại, vui vẻ chạy đến, nhảy vào vòng ngực cô, ngậm lấy một trong những núʍ ѵú lớn, bắt đầu bú.
Cặρ √υ' chướng sữa căng phồng của Nam Nam bị hắn bú ʍúŧ vô cùng sung sướиɠ, ôm Tiểu Hổ cảm thấy rất tốt trong tay, vừa cho con bú vừa vuốt lông cho nó.
Nhìn Bạch Tiểu Kỳ, nghiến răng: "Một con hổ thối có gì hiếm lạ! Khi con bổn đại nhân ra đời, em sẽ biết cái gì là hiếm thấy!"
Mặc dù Nam Nam đã làm cùng hắn nhiều lần, hắn luôn nhấn mạnh rằng hắn lớn hơn cô rất nhiều nhưng cô vẫn cảm thấy khó xử, bây giờ nghe mình sắp sinh cho hắn, cô không thể tin được, một đứa trẻ có thể sinh con sao?
Tất nhiên, cô phải thừa nhận rằng bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của hắn không hề trẻ con chút nào!
Cô biết rất rõ hắn là người kiêu căng ngạo mạn, nội tâm cô chửi bậynhưng thật sự cô không dám nói ra.
Bạch Tiểu Kỳ rất hài lòng với sự im lặng của cô, im lặng có nghĩa là chấp thuận.
Hắn vừa vui sướиɠ lại biến thành rắn, bơi tới trên người cô, cùng Tiểu Hổ mỗi con một bên uống sữa, đuôi rắn không quên gây rôi huyệt nhỏ của cô.