Hai người đi ngang qua một gốc cây đại thụ, Hạ Trì bẻ xuống một nhánh cây to bằng ba ngón tay, sau khi bẻ sạch cành lá phía trên, thì đưa đến trước mặt Bách Lý Tân.
Bách Lý Tân nghi hoặc nhìn Hạ Trì.
Hạ Trì: "Anh, giá trị vũ lực của anh quá thấp, dựa vào nó có thể giảm bớt tiêu hao thể lực, đừng để mình mệt mỏi.”
Bách Lý Tân nhận lấy quải trượng: "......
Trong khoảng thời gian ngắn, dĩ nhiên không biết nên nói "Cảm ơn", hay là "Tôi thật sự cảm ơn cậu a".
Hai người lại đi chừng mười phút, mới dừng lại trước một gian nhà gỗ, bên ngoài treo một tấm bảng gỗ, tấm bảng viết chữ "Y Tế" màu đỏ.
Hạ Trì khéo léo đẩy cửa bước vào. Trước sân có rất nhiều kệ, trên mỗi kệ có mấy cái mẹt hình tròn, trong mẹt có một ít thảo mộc được phơi khô.
Hạ Trì dẫn Bách Lý Tân đến căn phòng bên cạnh sân gõ cửa.
Ba dài hai ngắn, rất có tiết tấu.
"Ai?"
"Tôi, Hạ Trì."
Cánh cửa nhanh chóng được mở ra từ bên trong, người mở cửa nhìn thấy Bách Lý Tân sau lưng Hạ Trì hai mắt chợt sáng lên, "Bách Lý Tân, thật tốt quá, cậu không sao!"
"Đã lâu không gặp, bác sĩ Lương."
Bách Lý Tân đánh giá Lương Tây từ trên xuống dưới, trên đầu quấn khăn vuông màu trắng, quần áo bên ngoài màu chàm còn mặc tạp dề y tế màu trắng, trông khá bảnh bao.
Ánh mắt Lương Tây quét một vòng trên người Bách Lý Tân, khi nhìn thấy buff trên đỉnh đầu hắn thì biểu tình hơi sửng sốt.
Đối phương há miệng, muốn nói gì đó, nhưng bỗng nhiên lại giống như ý thức được điều gì đó, môi mở được một nửa lại gắt gao khép lại.
Hắn do dự một chút, hướng về phía Bách Lý Tân làm một cái khẩu ngữ không tiếng động.
Hãy cẩn thận.
Chờ Bách Lý Tân bước vào phòng, liền hiểu Lương Tây vì cái gì bảo hắn cẩn thận một chút.
Phòng này là một phòng bệnh đơn giản, trong phòng không lớn đặt mấy cái giường gỗ.
Trong phòng lúc này có hơn chục người, nhưng có thể thấy rõ ràng, mỗi nhóm nhỏ chiếm một chiếc giường gỗ, chia thành ba nhóm rõ ràng.
Đều là nam, mấy người chơi nữ bị bệnh kia cũng không ở chỗ này.
Thay vì nói bầu không khí hiện tại có chút ngưng trọng, thì "giương cung bạt kiếm" có lẽ chính xác hơn.
Bách Lý Tân nhìn quanh bốn phía, phát hiện Chu Quảng một mình ngồi ở trên một cái giường gỗ, lẻ loi, mắt nhìn chằm chằm mấy người bọn họ.
Hạ Trì không nói hai lời, vội vàng kéo Bách Lý Tân đặt mông ngồi bên cạnh Chu Quảng.
Ánh mắt của mọi người không khỏi sửng sốt trong giây lát khi nhìn thấy khuôn mặt của Bách Lý Tân, sau đó đột nhiên sững sờ khi nhìn thấy buff trên đỉnh đầu hắn.
Một người đàn ông khinh thường nói: "Ha, nguyên lai là mỹ nhân vô dụng, lại còn dùng nạng? Tiểu mỹ nhân, đêm qua làm sao cậu có thể sống sót? quái vật cũng nhìn mặt sao?"
Hạ Trì trừng mắt nhìn người kia, "Anh câm miệng, anh Tân rất lợi hại. Lần này chỉ là vận khí anh ấy không tốt.
Bách Lý Tân nhìn về phía đỉnh đầu người kia: [300%+giá trị vũ lực]
Ngay sau đó trong đầu hắn vang lên tiếng hệ thống nhắc nhở.
Sau đó ở góc dưới bên phải tầm mắt của hắn, thanh [Bạn tốt] bắt đầu nhảy lên.
Bách Lý Tân mở [Bạn tốt] phát hiện là Hạ Trì gửi lời kết bạn.
Sau khi đăng nhập, cột [Bạn tốt] thay đổi một chút.
Bạn thân 1/1 (Chỉ có một người bạn, hãy nhanh chóng thoát khỏi nỗi ám ảnh xã hội!)
Hạ Trì: [Anh, người 300% kia tên là Lý Khải, rút được chính là thợ rèn, là đội trưởng của tổ bọn họ, anh đừng chấp nhặt với anh ta, anh ta giống như gấu vậy.]
Bách Lý Tân: [Tôi không tức giận.]
Ánh mắt hắn quét một vòng trong phòng.
Buff của Hạ Trì là cao nhất, 500% giá trị vũ lực.
Những người có sức mạnh cao còn lại đều thuộc nhóm thợ rèn, bọn họ tổng cộng có 5 người, buff trên đỉnh đầu mỗi người thấp nhất cũng là 200% giá trị vũ lực.
Có thể nói thực lực đều rất ngang nhau, không có ai tụt lại phía sau.
Còn nhóm còn lại, những học sinh kém nên rúc vào nhau cho ấm.
Vừa không có giá trị vũ lực cao như Hạ Trì, cũng không có người trị liệu đặc thù như Lương Tây, nhưng cũng không có đội viên rớt xích như hắn, có thể nói là kém rất bằng nhau.
Mà nhóm bọn họ, nhìn khá thú vị.
500% + giá trị vũ lực, 95% - giá trị vũ lực, thuật trị liệu.
Chu Quảng càng tuyệt, trên đỉnh đầu cái gì cũng không có, hoàn toàn là một bộ dáng nghiệp dư.
Hạ Trì: [Hôm qua anh ta mời em gia nhập nhóm bọn họ, em từ chối.]
Thợ rèn chuyển đề tài, "Bất quá dựa theo lệ thường, đến trao đổi một chút tin tức đi. Cậu như thế nào sống qua 20 giờ? Hệ thống báo có 10 người chết, nhưng ngày hôm qua chúng tôi đếm người chơi rất lâu, vẫn luôn thiếu một người, hóa ra người sống sót chính là cậu."
Bách Lý Tân bỏ đầu vứt cuối, kể lại câu chuyện qua đêm trong hang động.
Khi nghe thấy Bách Lý Tân nói ở trong sơn động phát hiện chút ít thảo dược thì ánh mắt Lương Tây sáng lên mãnh liệt, từ trong lòng rút ra một tờ giấy ố vàng đưa đến trước mặt Bách Lý Tân, "cậu có nhìn thấy loại thảo mộc này bên trong không? Đây là hình bà lão kia đưa cho tôi, nói loại thảo dược này có thể cứu họ."
Bách Lý Tân nhìn lướt qua, lá cây tròn trịa, hôm nay lúc thức dậy còn bị hai ngón tay của mình chơi đùa một hồi lâu.
“…” Bách Lý Tân," Đã gặp, ngay trong sơn động kia.
Lương Tây kích động mở miệng, "Thật tốt quá, loại thảo dược này, có thể cứu họ!"
"Theo những gì cậu nói, ban ngày sau núi là an toàn, những quái vật kia chỉ buổi tối mới có thể xuất hiện." Người thợ rèn vừa rồi nói, "Nhìn không ra, phế vật mỹ nhân còn có chút tác dụng, vậy chúng ta buổi sáng ngày mai liền đi hái thảo dược."
Lương Tây khẩn trương mở miệng, "Chờ không được ngày mai, đã sốt đến hơn 40 độ, qua mấy giờ nữa không hạ sốt được, bọn họ sẽ sống không quá đêm nay, phải lập tức đi ngay!"
Lương Tây vừa mở miệng, bầu không khí lập tức có chút vi diệu, ngay cả thợ rèn vừa rồi không có ý tốt cũng không lên tiếng.
Còn chưa đầy ba giờ nữa mặt trời sẽ lặn, bây giờ đi về phía sau núi, rất có thể không thể xuống núi trước khi trời tối.
Không đi sau núi, có nghĩa là từ bỏ sinh mệnh của những người chơi nữ kia.
Ngay khi bầu không khí lại lâm vào lo lắng, thợ rèn mở miệng: "Chúng tôi từ bỏ cứu người."
"24 giờ là một ngày, khi chúng ta đến thì mặt trời vừa lặn, nói cách khác, mặt trời sẽ không lặn cho đến khi kết thúc 72 giờ, đồng thời lúc đó quái vật cũng sẽ xuất hiện, nhưng trước đó, ngọn núi phía sau vẫn an toàn."
"Thời gian chơi là 72 giờ, thời gian lời nguyền của thần sông là 71 giờ. Đến lúc đó lũ lụt sẽ nhấn chìm ngôi làng này, chênh lệch một giờ, nói cách khác có thể vượt qua 1 giờ cuối cùng hay không mới là điều quan trọng."
"Lũ lụt kỳ thật không đáng sợ, nếu chúng ta đứng đủ cao, lũ lụt sẽ không đuổi kịp chúng ta, ngày cuối cùng chúng ta chỉ cần lên núi trong ngày là được."
"Thôn cũng an toàn, ngày hôm qua quái vật căn bản không đuổi theo, phạm vi hoạt động của chúng chỉ ở sau núi." Thợ rèn suy nghĩ một chút rồi nói, "nếu như vậy, những quái vật này thay vì nói gϊếŧ người không chớp mắt, chính xác hơn hẳn là cấm chúng ta lên núi vào ban đêm.
Hắn vỗ bàn, "Chúng tôi đương nhiên cũng muốn cứu người, nhưng ai bảo phế vật mỹ nhân xuống trễ như vậy, phó bản cũng đã ám chỉ chúng ta không thể lên núi vào buổi tối , vì vậy nếu hiện tại chúng ta lên núi, không phải là muốn chết sao?"
"Tôi không nghĩ vậy."Chu Quảng bỗng nhiên mở miệng, "Tôi không cho rằng nhiệm vụ thử nghiệm lại đơn giản như vậy, hơn nữa sinh bệnh đều là người chơi nữ, cậu không cảm thấy kỳ quái sao, cái này có thể liên quan đến lời nguyền của Hà thần."
Thợ rèn chẳng hề để ý, "mấy người đã muốn cứu người như vậy, mấy người tự mình đi đi, mấy người chúng tôi không đi, nói cho cùng vẫn là trách tiểu mỹ nhân này.
Thợ rèn chỉ chỉ Bách Lý Tân, "Nếu không phải cậu ta xuống núi quá muộn, chúng ta đã có cơ hội cứu người.
Chu Quảng khẽ cắn môi, muốn nói cái gì, cuối cùng lại bị Lương Tây khuyên can nhịn xuống.
Đội thợ rèn ngay từ đầu cũng có một nữ người chơi, thấy bọn họ bỏ cuộc, đội trưởng cuối cùng cũng xấu hổ mở miệng: "Thật ra chúng tôi cũng không quen biết với người phụ nữ đó, nhiều lắm chỉ là cùng nhau ở chung trong trò chơi khởi động vài giờ..Thật có lỗi, chúng tôi không có ý định đi về phía sau núi. Hắn nói không sai, hiện tại không phải lúc tìm nguy hiểm, mà là nên an toàn sống qua 72 giờ như thế nào. Thật có lỗi, ngày hôm qua chết quá nhiều người."
"Nếu tất cả mọi người không muốn đi, vậy tôi tự đi đến sau núi một lần nữa."
Đột nhiên một thanh âm lười biếng vang lên, mọi người nhìn sang, chỉ thấy Bách Lý Tân chẳng biết lúc nào đã đứng lên, nghiêng nghiêng dựa ở bên tường.
Vài luồng ánh mặt trời chiếu vào, đem bụi bặm trôi nổi giữa không trung đều bọc lên một tầng hào quang màu vàng ngà, cũng đem tóc của Bách Lý Tân mạ lên một tầng kim quang nhàn nhạt.
Mọi người nhất thời có chút ngây người.
Lương Tây nhíu mày: "Không được, cậu vừa xuống núi, còn chưa nghỉ ngơi một chút, như vậy quá nguy hiểm."
Hạ Trì gật mạnh đầu.
"Đúng vậy anh, hiện tại giá trị vũ lực của anh chỉ còn lại có 5%, đi đường cũng khó khăn, đừng làm khó chính mình."
Bách Lý Tân: "Yên tâm, Hạ Trì nói cậu ấy đi cùng tôi."
Động tác gật đầu của Hạ Trì dừng lại, vẻ mặt hoảng sợ nhìn về phía Bách Lý Tân.
"Anh, anh vừa rồi nói cái gì?!"
"Nói lại xem?"
Ai đi cùng anh?!
……