Edit + Beta: Lạc Hoa Tự Vũ
Phong Hạo Vũ đột nhiên quay đầu nhìn Phong Thụy Tuyết, người sau khuôn mặt trắng bệch, gắt gao cắn môi, trừng mắt nhìn Quý Phong, thanh âm đều phát run: “Cậu, cậu nói linh tinh gì đó?”
Quý Phong lạnh lùng mà nhìn cô ta: “Quý Tuyết, cô thật sự cảm thấy tôi nói linh tinh sao? Nếu đây là nói vớ vẩn, tôi đây không ngại nói thêm chút thứ không phải vớ vẩn.”
Cậu rõ ràng không cười nhưng cố tình lại cho người ta một loại uy áp, trong lúc nhất thời làm Quý Tuyết cả người run lên, nghe ra ý tứ trong lời nói của cậu.
Quý Phong ở cổ đại tốt xấu gì cũng là người ở trên cao nhiều năm như vậy, lại còn là người có thiên phú cực cao trong đồng lứa đạo môn xuất sắc, ngay cả Thánh Thượng đương triều cũng cung kính có thừa với cậu, huống chi người trước mặt này chỉ là Phong Thụy Tuyết ỷ vào Phong gia mới vừa đắc thế không lâu.
Tất nhiên không phải đối thủ của cậu.
Phong Thụy Tuyết rơi xuống hạ phong trước: “Tôi……”
Cô ta luống cuống.
Phong Hạo Vũ ở một bên từ lúc Quý Phong nói lên cái tên Quý Tuyết này đã đoán ra cái gì, thanh âm cũng trầm xuống: “Thụy Tuyết, rốt cuộc sao lại thế này?” Em ấy thật sự quen cậu ta? Sao lại giả vờ như không quen biết? Đây là người em ấy quen ở trong núi lúc trước?
Nhưng hai người lại lớn lên giống nhau, chẳng lẽ là thân thích?
Khi Phong Thụy Tuyết há mồm muốn giải thích, bán đấu giá đã bắt đầu.
Giám đốc Tiền mang theo một người phụ nữ mặc sườn xám lên sàn, đánh gãy Phong Thụy Tuyết định giảo biện.
Quý Phong không định để ý tới cô ta, cậu rất vui lòng nhìn Phong Thụy Tuyết bị khủng hoảng bao phủ như vậy, bất an, nôn nóng thậm chí lo lắng không biết khi nào cậu sẽ nói ra chân tướng.
Tựa như ở kiếp đầu, Phong Thụy Tuyết dựa vào quyền thế của Phong gia gây phiền phức cho cậu ở đại học C, mà những người muốn lấy lòng Phong Thụy Tuyết càng tạo áp lực lớn lên cậu khi đó vốn bởi vì thiếu nợ mà lo sợ bất an, gần như thở không nổi. Lúc này, nên đến phiên Phong Thụy Tuyết tự mình thể nghiệm loại cảm thụ này.
Giám đốc Tiền lên sân làm đám người không nghe được bát quái thấy đáng tiếc.
Giám đốc Tiền vỗ vỗ tay, cười cúi chào một cái: “Bán đấu giá hiện tại bắt đầu, mọi người đều là khách quen, tôi cũng không nhiều lời nữa, hôm nay kiện hàng đấu giá đầu tiên là một chiếc vòng cổ kim cương, giá khởi điểm 3 triệu.”
(>10,2 tỷ VNĐ)
Hắn vừa nói xong, vải đỏ ở phía sau dâng lên, lộ ra một cái rương pha lê trong suốt tinh xảo, mở ra nghiêng một chút về phía mọi người, bên trên là một chuỗi vòng cổ kim cương nằm lẳng lặng ở đó.
Tỉ lệ không tồi, nhưng người tới đại đa số đều là nam, vài người muốn mua về cho phu nhân lại cảm thấy kim cương có hơi nhỏ, cho nên ra giá cũng không nhiều.
Cuối cùng một vị tiên sinh dùng 3,5 triệu mua được.
Rất nhanh món hàng thứ hai thứ ba được đưa lên, đều đưa ra giá không tồi.
Hàng của Quý Phong là đồ vật thứ sáu được trình lên, còn phủ vải đỏ, tự thân giám đốc Tiền giới thiệu: “Lần bán đấu giá này vẫn là một kiện vật phẩm trang sức của phụ nữ, nhưng lại có chút không bình thường. Còn không bình thường như thế nào, chắc chắn người có hiểu biết có thể nhìn ra giá trị của nó.”
Nói rồi, ánh sáng từ phía trên hạ xuống, rọi lên chiếc vòng hồng ngọc nằm trên hộp gấm nhung tơ màu đen trong rương pha lê đến rực rỡ lung linh, mê hoặc hồn người.
Vài người phụ nữ ở đây hít vào một hơi, tức khắc không dời được tầm mắt.
Cánh đàn ông thật ra còn ổn, bọn họ đại đa số càng yêu xe hơn, cùng với thi họa hoặc là ngọc khí.
Phong Thụy Tuyết ở một bên cũng hoàn toàn bị chiếc vòng ngọc này hấp dẫn, đôi mắt thẳng băng nhìn chằm chằm, thậm chí còn quên mất mới vừa rồi còn đang tranh chấp với Quý Phong.
Cô ta gấp không chờ nổi nhẹ lay cánh tay Phong Hạo Vũ: “Hạo ca ca, em muốn cái vòng hồng ngọc này…… Quà sinh nhật 18 tuổi lần trước anh tặng, em làm bẩn mất rồi, nhưng anh đã đồng ý tặng em một thứ nữa.”
Đây cũng là nguyên nhân Phong Hạo Vũ đưa cô tới lần này.
Quý Phong không muốn nghe, nhưng hai người đang ở bên cạnh, thanh âm Phong Thụy Tuyết lại cố ý dựa gần, gần như lệch toàn bộ khỏi ngực Phong Hạo Vũ, Quý Phong không muốn nghe cũng không có cách.
Cậu nhướng mày, mặt vô cảm tiếp tục nhìn vòng hồng ngọc trên sân.
Phong Hạo Vũ lại nhíu chặt mày, không phải hắn không muốn mua, hắn cũng có hiểu một chút, vòng hồng ngọc này sợ là không có 10 triệu thì không mua được.
Tiền trong tay hắn cũng không nhiều, tuy rằng có thể mua nổi chiếc vòng hồng ngọc này, nhưng mua xong trong túi lại eo hẹp.
Chỉ là khi đối diện với ánh mắt chờ mong của Phong Thụy Tuyết, hắn suy nghĩ, sờ sờ tóc cô, xem như đồng ý
Phong Thụy Tuyết vui mừng khôn xiết, thò lại gần hôn khóe miệng hắn một chút.
Liếc mắt thuận tiện đắc ý nhìn Quý Phong ở bên cạnh.
Nhưng Quý Phong một cái khóe mắt cũng không cho cô ta.
Giám đốc Tiền đã mở miệng, giá khởi điểm của vòng hồng ngọc này là 10 triệu.
Phong Hạo Vũ nâng thẻ bài trong tay lên: “11 triệu.”
Bởi vì lần này nữ quyến đến không nhiều lắm, tuy rằng muốn mua chiếc vòng hồng ngọc này, nhưng 10 triệu thậm chí có thể mua mấy chiếc vòng cổ kim cương lúc đầu, trong lúc nhất thời cũng có chút chần chờ.
Tuy rằng các cô cũng động tâm không thôi, nhưng người ra giá đầu tiên chính là Phong gia đại thiếu gia, các cô cho Phong tổng mặt mũi, nhất thời có chút không xác định được muốn ra tay hay không.
Giám đốc Tiền không ngờ tới vòng hồng ngọc lần này sẽ có kết quả bất ngờ như vậy, nhưng nhìn người thứ nhất mở miệng chính là Phong Hạo Vũ thì hiểu ra.
Không phải vòng hồng ngọc không tốt, mà là Phong gia thế lớn.
Khi giám đốc Tiền định hô 11 triệu lần nữa, một tiếng nói thanh lãnh vang lên: “12 triệu.”
Giám đốc Tiền nhìn người lên tiếng lại là Quý Phong thì sửng sốt, nhưng rất nhanh đã khôi phục như bình thường: “Vị tiên sinh này ra giá 12 triệu, có ai trả giá cao hơn vị tiên sinh này không?”
Quý Phong vừa cất lời, tất cả mọi người đồng thời nhìn về phía cậu.
Nghé con mới sinh không sợ cọp đại khái chính là chỉ vị tiểu tiên sinh này.
Từ Lĩnh ở một bên chân đều mềm ra, 12 triệu, Tiểu Phong làm sao thế? Lấy đâu ra nhiều tiền như vậy để mua một chiếc vòng hồng ngọc?
Chẳng lẽ vòng ngọc này có gì đó đặc thù?
Phong Thụy Tuyết choáng váng, quá mức tức giận, buột miệng thốt ra: “Cậu mua nổi sao?”
Lời này quá mức đột ngột, lại bởi vì nơi quá yên tĩnh, cho nên một tiếng này của cô ta rất bén nhọn đột ngột, làm mọi người nhíu mày: Quá không lễ phép.
*Đại phòng Phong gia chọn con dâu tương lai này, xem ra không lên được mặt bàn.
(*Nhà con cả)
Mặc kệ mua nổi hay không, nhưng giữa chừng nói ra như vậy đã không có tố chất lại còn thiếu kiên nhẫn, quá mức không phóng khoáng.
Ở đây đều là người làm ăn, đều sẽ giao tiếp với nhau, không chừng khi nào đó sẽ cầu đến người ta, nói như vậy có thể sẽ đắc tội với người khác.
Phong Hạo Vũ trầm mặt xuống: “Thụy Tuyết!”
Đây đã là lời nặng nhất mà Phong Hạo Vũ nói với Phong Thụy Tuyết mấy năm nay, Phong Thụy Tuyết nhận ra được hắn không vui, nhanh chóng sợ hãi đỏ mắt: “Em, em chỉ là quá thích vòng hồng ngọc, cho nên trong lúc nhất thời……”
Phong Hạo Vũ thở dài một tiếng, quay đầu nói xin lỗi với Quý Phong, lại không mở miệng ra giá nữa.
Hiển nhiên không định tranh với Quý Phong.
Phong Thụy Tuyết trắng mặt, nhưng đã chọc Phong Hạo Vũ không vui, không dám mở miệng nữa.
Phong gia đại thiếu gia không ra giá, những người còn lại cũng không cần nghẹn nữa.
Khi giám đốc Tiền kêu tiếng thứ hai, một vị phu nhân gấp không chờ nổi dẫn đầu hô lên: “13 triệu.”
Một tiếng này của người nọ đã đánh vỡ cục diện bế tắc, hết đợt này đến đợt khác tiếng ra giá vang lên, làm giám đốc Tiền vui mừng ra mặt.
Thẳng đến khi 15 triệu, Quý Phong cũng chưa lên tiếng. (>51, 3 tỷ VNĐ)
Phong Hạo Vũ kỳ quái: “Quý tiên sinh không muốn mua?”
Quý Phong rất thẳng thắn thành khẩn: “Không muốn.”
Phong Hạo Vũ nói: “Vậy cậu vừa mới……”
Quý Phong cười như không cười, chuyển mắt từ trên khuôn mặt nghi hoặc của hắn lên người Phong Thụy Tuyết: “Không có gì, chỉ là cảm thấy vị nữ sĩ này không xứng với chiếc vòng hồng ngọc kia, cho nên không muốn cô ta có được mà thôi.”
Phong Hạo Vũ: “……”
Phong Thụy Tuyết: “…………”
Cô ta tức giận đến mức hàm răng đều run lên, nhưng vừa rồi đã chọc Hạo ca ca không vui, không dám lên tiếng nữa.
Chỉ có thể giả vờ tội nghiệp, đỏ mắt cắn môi, một bộ biểu tình bị bắt nạt thảm thương.
Quý Phong căn bản mặc kệ cô ta, tiếp tục xem bán đấu giá.
Chờ bán đấu giá kết thúc, đồ vật lần bán đấu giá này sẽ được thanh toán tiền.
Quý Phong và Từ Lĩnh đứng lên, Từ Lĩnh hạ giọng hỏi: “Bây giờ rời đi sao?”
Quý Phong lắc đầu: “Không, đi tìm giám đốc Tiền.”
Từ Lĩnh nghe vậy cũng không hỏi nhiều, làm gì thì cứ làm đi, không biết vì sao lại cảm thấy đi theo Tiểu Phong cho hắn một loại cảm giác làm người ta rất an tâm.
Phong Hạo Vũ lại ngăn người lại: “Quý tiên sinh.”
Quý Phong nhướng mày: “Phong tiên sinh có việc?”
Phong Hạo Vũ ôm lấy Phong Thụy Tuyết, hỏi ra nghi vấn dưới đáy lòng: “Không biết cậu và Thụy Tuyết…… Trước kia có quan hệ gì? Nếu Thụy Tuyết trước kia từng đắc tội cậu, vậy tôi thay em ấy xin lỗi cậu.”
Quý Phong lãnh đạm liếc hắn một cái: “Xin lỗi thì không cần, còn quan hệ giữa tôi và Phong tiểu thư……” Cậu cố ý dừng một chút, quả nhiên nhìn thấy Phong Thụy Tuyết lỗ chân lông cả người đều dựng lên, cậu nhịn không được ý vị không rõ cười ra tiếng: “Tôi với Phong tiểu thư chả có quan hệ gì hết, chẳng qua chỉ là trước đây từng ở cùng một chỗ mà thôi.”
Phong Thụy Tuyết không ngờ rằng cậu thế mà không nói ra, thở phào nhẹ nhõm.
Phong Hạo Vũ lại cảm thấy không đơn giản như vậy.
Nhưng đã thấy người khác nhìn qua, hắn chỉ có thể tạm thời áp xuống nghi ngờ dưới đáy lòng.
Phong Thụy Tuyết sợ lại xảy ra chuyện, thúc giục Phong Hạo Vũ rời đi, cho dù lần này đến không công một chuyến không có được lễ vật gì cũng không thèm để ý.
Nhưng Phong Thụy Tuyết hiển nhiên suy nghĩ nhiều rồi, Phong Hạo Vũ tốt xấu gì cũng là cháu trai của lão tổng tập đoàn Phong thị, rất nhiều người muốn mượn Phong Hạo Vũ leo lên Phong tổng nhiều hơn.
Phong Hạo Vũ rất nhanh bị các ông chủ trong lĩnh vực kinh doanh vây quanh, Phong Thụy Tuyết đứng ở một bên cười dịu dàng.
Quý Phong còn chưa đi tìm giám đốc, giám đốc Tiền đã tới đây trước một bước: “Quý tiên sinh, lát nữa có việc sao?”
Quý Phong lắc đầu: “Không có.”
Giám đốc Tiền thở phào nhẹ nhõm: “Vậy chờ một lát được không?” Hắn chỉ chỉ cách vách, định kết toán luôn cho cậu.
Quý Phong gật đầu, lúc này vị nữ sĩ mua được vòng hồng ngọc đã đi tới, nhìn thấy tâm tình giám đốc Tiền không tồi, tuy rằng tiêu 15 triệu, nhưng có được một món đồ vừa lòng như vậy, tâm tình cô rất sung sướиɠ.
Nữ sĩ họ Lý, còn muốn hỏi chút việc khác, cầm hộp gấm đi qua: “Giám đốc Tiền, không biết có tiện tiết lộ chủ bán chiếc vòng hồng ngọc này không, đương nhiên, giám đốc Tiền lén liên hệ cũng đi. Tôi muốn biết còn nguyên bộ vật phẩm trang sức hồng ngọc khác hay không, tôi nguyện ý ra giá cao để mua.”
Giám đốc Tiền ngoài ý muốn, nhìn về phía Quý Phong, hỏi ý của cậu.
Quý Phong gật đầu với hắn.
Giám đốc Tiền thở phào nhẹ nhõm: “Lý nữ sĩ, người bán cô muốn tìm chính là vị Quý tiên sinh này, cô có thể trực tiếp hỏi cậu ấy.”
Lý nữ sĩ rất ngoài ý muốn, nhưng cũng không lắm miệng hỏi việc lúc trước Quý Phong cũng tham dự việc ra giá: “Quý tiên sinh, hạnh ngộ, hạnh ngộ.” Cô vươn tay.
Quý Phong lễ phép nắm một chút, rất nhanh buông ra: “Hạnh ngộ.”
Ba người nói chuyện còn chưa đi xa, bị mọi người nghe được một chút cũng đều sửng sốt, không ngờ một người trẻ tuổi lạ mặt như vậy mà có thể lấy ra vòng hồng ngọc có tỉ lệ tốt như vậy, trong lòng suy đoán người trẻ tuổi này là công tử ca nhà ai.
Lớn lên đẹp như vậy, nếu là trong lĩnh vực kinh doanh, bọn họ chắc chắn quen biết.
Phong Thụy Tuyết đã sớm choáng váng, gần như thiếu chút nữa không nhịn được buột miệng thốt ra sao có thể?
Chủ nhân chiếc vòng hồng ngọc này sao có thể là Quý Phong được?
Không có bất cứ kẻ nào rõ ràng hơn cô ta, Quý gia có bao nhiêu nghèo, bọn họ đã không còn bố mẹ, một người thân thích khác cũng không có, chỉ còn hai anh em bọn họ, thiếu chút nữa bị đói chết.
Sao có thể có loại đồ vật như này được?
Bởi vì một lần lắm miệng chọc người không vui, lần này cô ta nhịn xuống, nhưng vẫn luôn gắt gao nhìn chằm chằm Quý Phong.
Quý Phong thấy được bộ dáng của cô ta, cố ý vô tình liếc mắt, cười đến là ý vị sâu xa, khi Lý nữ sĩ dò hỏi còn có vòng hồng ngọc khác không, cậu thản nhiên mở miệng: “Có thì có, nhưng đó đều là bảo vật gia truyền, là tổ tiên truyền xuống cho tôi, nếu không phải lần này vừa tới thành phố C cần chi tiêu cũng sẽ không mạo muội bán đi, hiện giờ tôi không thiếu tiền, cho nên tạm thời sẽ không bán.”
Bảo vật gia truyền? Bảo vật gia truyền……
Mấy chữ này quanh quẩn trong đầu Phong Thụy Tuyết, cô ta khó có thể tin trừng lớn mắt, sao có thể?!
Quý gia bọn họ sao có thể có bảo vật gia truyền gì chứ?
Hay là…… Chỉ có một mình cô ta không biết? Rốt cuộc thì năm đó khi cô ta rời đi cũng chỉ mới tám tuổi.
Phong Thụy Tuyết trắng mặt, lại đối diện với đôi mắt cười tủm tỉm của Quý Phong, cậu tiếp tục bổ đao: “Rốt cuộc thì, Quý gia nhà tôi hiện giờ chỉ còn một mình tôi, mấy bảo vật gia truyền này tôi tùy tiện lấy ra một thứ cũng đã đủ chi tiêu rồi.”
Phong Thụy Tuyết nghẹn một ngụm máu trong ngực.
(Dối trá lại còn tham lam, giơ cái néch lên coi có thâm hông ಠ益ಠ)