Màn đêm dần tối xuống, vô số ngôi sao lấp lánh, đường phố sớm được chiếu sáng bởi những ánh đèn nhiều màu sắc nên không thấy tối một chút nào.
Một tiểu viện nằm ở giữa phố xá sầm uất, trong sân còn có núi giả nước chảy theo phong cách Trung Hoa.
Đàm Xu Tình xuống xe rồi đi theo sau người đại diện vào trong, cô mơ hồ biết hôm nay mình cần làm gì, rất có thể chính là bồi rượu, nhưng cơ hội khó có, cô cũng không muốn bỏ lỡ, chỉ là âm thầm ở trong lòng đổi với hệ thống một chiếc dạ dày có thể uống hơn so với cô ban đầu.
Không đến mức ngàn ly không ngã, nhưng cũng không thể dễ dàng bị chuốc say như vậy.
Quanh co lòng vòng đi vào trong phòng, bên trong đã có ba bốn người ngồi ở trên ghế.
Có một người đàn ông Đàm Xu Tình từng nhìn thấy lúc phỏng vấn.
Mà người đàn ông bên cạnh mới là người nổi bật nhất, toàn thân mang theo khí chất lạnh lùng, gương mặt đặt ở trong giới giải trí cũng không phải quá đẹp trai, nhưng toàn thân người đàn ông lại có một khí thế mạnh mẽ, không cho người khác phản kháng từ chối, làm cho người ta không dám nhìn thẳng vào.
Nhìn thấy Đàm Xu Tình, anh ta nhếch miệng: “Bác Mạc, đây là sự bất ngờ mà bác nói cho tôi?”
Nhan sắc của cô gái đẹp đến mức kinh ngạc, tuy anh cũng ngạc nhiên, nhưng mà còn nhìn ra nhiều thủ đoạn trên người Đàm Xu Tình hơn.
Bác Mạc đây là tự coi ông như người mai mối, anh cũng không biết vì sao mọi người đều cho rằng anh yêu Ngọc Kiều đến mức chết đi sống lại, chỉ là yêu bình thường, rồi chia tay hoà bình, vì sao mọi người đều cảm thấy anh còn nhớ Ngọc Kiều mãi không quên.
Anh vẫn còn nhớ một đoạn kịch bản mà anh đã xem hai ngày trước, giống như sự thật bây giờ, chỉ sợ bác Mạc diễn quá sâu.
“Này còn không phải là vì muốn giới thiệu cô bé này cho cậu một chút sao, nào, Xu Tình, đây là chủ tịch Phong, ông chủ Hâm Mậu của chúng ta.” Bác Mạc ra hiệu cho Đàm Xu Tình, để cô chào hỏi một câu.
Đàm Xu Tình nhẹ nhàng cười, đôi mắt đào hoa cười lên giống như trăng non, tiếng nói mát lạnh không xua nịnh: “Chào chủ tịch Phong.”
Mọi người đều có thể nhìn ra Đàm Xu Tình lo lắng, ngón tay hơi hơi nắm chặt, có chút trắng bệch, nhìn ra được trong quá khứ chưa từng tham gia qua việc như này.
Bác Mạc lại giới thiệu cho cô hai người khác: “Đây là đạo diễn Toàn, còn người này là sản xuất Trần.”
Đàm Xu Tình lần lượt chào hỏi hai người, rồi bị sắp xếp ngồi ở bên cạnh Phong Hằng Dật.
“Đây là cô bé mà ông nói diễn vai Kinh Châu sao?” Sau khi ngồi xuống đạo diễn Toàn mở miệng hỏi bác Mạc ngay.
Bác Mạc gật gật đầu, “Thế nào, không làm phiền ông đi, lúc cô bé này mới phỏng vấn, tôi liền cảm thấy ngoại hình không tồi, bây giờ có vẻ diễn vai đó hoàn toàn không có vấn đề.”
Đạo diễn Toàn liếc mắt nhìn Đàm Xu Tình, từ trước đến nay ông được mệnh danh có đôi mắt như chim ưng, không thấy Đàm Xu Tình có dấu hiệu thẩm mỹ, rất vừa lòng: “Cô bé lớn lên thật xinh đẹp, cho diễn vai phụ thì thật đáng tiếc, nhưng mà kinh nghiệm cháu còn ít, chờ có cơ hội tiếp theo, chúng ta lại hợp tác.”
Trong lòng Đàm Xu Tình đã sẵn sàng, nhưng khi nghe được quyết định của đạo diễn Toàn, cục đá treo trong ngực mới thả xuống.
Mọi thứ đều rất suôn sẻ, chỉ nói vài lời đã quyết định Đàm Xu Tình đi hay ở.
Sau bữa cơm, cũng không ai chuốc rượu, mọi người đều nhìn ra được bác Mạc đây là đang chuẩn bị cho ai, bọn họ cũng không phải người không biết điều, đương nhiên sẽ không làm Đàm Xu Tình quá khó xử.
Mà thật ra Phong Hằng Dật nhìn cô gái rất nhiều lần, anh không thể không đồng ý bác Mạc chọn người rất giỏi, Đàm Xu Tình cho dù là khuôn mặt hay bất cứ thứ gì khác đều làm cho anh cảm thấy hài lòng.
Nghe nói còn là sinh viên khoa âm nhạc, khó trách giọng nói còn dễ nghe như vậy.