Xuyên Thành Điên Rồ Vạn Người Mê

Chương 39-1

Không biết pháo hoa ngoài cửa sổ đã ngừng từ lúc nào, sau khi sôi động, màn đêm tĩnh mịch càng thêm lạnh lẽo. Các phòng trong khách sạn suối nước nóng lần lượt tắt đèn, hầu hết bọn họ đều chìm vào giấc ngủ.

Trong một căn phòng trên tầng cao nhất, từ đầu đến cuối đều không bật đèn, nhưng màn ân ái mãnh liệt nhất đang được diễn ra.

Dâʍ ɖị©ɧ trên giường đã khô, Tống Thính nằm nghiêng trên mặt đất, ngón tay nắm chặt bộ lông trên thảm, Tạ Vũ

ôm lấy anh từ phía sau, hôn mυ'ŧ lên gáy đầy vết cắn, dươиɠ ѵậŧ nặng trĩu dưới đáy quần đâm thẳng vào trong hang động ẩm ướt đỏ ửng. Hai tinh hoàn tròn trịa màu đỏ tím áp sát vào cái lỗ gần như trong suốt, côn ŧᏂịŧ nhanh chậm đưa vào trong lỗ.

“Tạ Vũ, đủ rồi.” Giọng nói khàn khàn ngắt quãng, “Tôi không muốn làm nữa.”

Nghe vậy, Tạ Vũ chống khuỷu tay, vòng tay qua eo Tống Thính và hôn lên đôi môi đỏ mọng hơi hé mở của Tống Thính: “Anh muốn mà anh, anh vẫn cắn chặt như vậy ở dưới đó.”

Nói xong, hắn xoa xoa cái bụng sưng tấy của Tống Thính, lớn tiếng đẩy vào trong khoang tử ©υиɠ. Cái khoang tử ©υиɠ mỏng manh và chật hẹp bị kẹp bởi rất nhiều tϊиɧ ŧяùиɠ cô đặc, lại còn chứa đựng một côn ŧᏂịŧ lớn, khi đẩy vào hai lần nó đã không còn hình dạng nữa.

Tống Thính rên lên một tiếng yếu ớt, quay đầu sang một bên không muốn nói chuyện.

Tạ Vũ thừa nhận rằng hắn đã làm rất tốt, đôi khi khiến Tống Thính vô cùng đáng thương nhưng hắn không thể kìm được, hắn đặc biệt thích nhìn Tống Thính rêи ɾỉ cùng cao trào dưới thân mình, cuối cùng không thể giãy dụa mà chỉ có thể bị hắn đυ.. Mặc dù hắn sẽ bị anh mắng rất nặng khi thức dậy vào ngày hôm sau, nhưng Tạ Vũ cảm thấy rất tuyệt.

“Là lần cuối cùng nữa thôi anh.” Tạ Vũ ôm Tống Thính chặt hơn rồi nói vào tai anh, “Anh gọi em là chồng,em làm xong sẽ đưa anh đi tắm xong rồi chúng ta ngủ.”

Những lọn tóc lấm tấm mồ hôi trên trán bị những ngón tay trắng gầy kéo đi, Tống Thính liếc nhìn hắn “Thật sao?”

“Thật.” Tạ Vũ trịnh trọng gật đầu.

Tống Thính mím môi, do dự và đấu tranh một lúc, “... chồng ơi …”

Giọng anh rất nhỏ.

Tạ vũ cười tủm tỉm mà nói: “Em không nghe rõ.”

Tống Thính đỏ mặt: “Cậu nghe rõ mà!”

Vừa nói vừa định vùng dậy thoát khỏi vòng tay của Tạ Vũ, côn ŧᏂịŧ chôn trong lỗ thịt đã bị khe thịt mềm mại cắn rất chặt. Ngay khi Tống Thính đứng dậy, anh đã bị cảm giác tê dại ngay lập tức trong côn ŧᏂịŧ bên trong chọc cho mềm nhũn ra.

Tạ Vũ

ôm anh lại, ôm lấy một cái chân dài mềm mại, để côn ŧᏂịŧ cắm vào lỗ hẹp vô cùng trơn trượt ở một góc nghiêng. Lỗ hậu nóng bỏng chặt chẽ cắn chặt lấy thân côn ŧᏂịŧ, da đầu Tạ Vũ tê dại. Hắn đối với thân thể Tống Thính rất quen thuộc, vừa tiến vào đã tìm kiếm những điểm mẫn cảm kia của anh để đυ., đầu côn ŧᏂịŧ đâm vào trung tâm huyệt thịt, dâʍ ŧᏂủy̠ cùng tϊиɧ ɖϊ©h͙ bị lôi ra khỏi cơ thể anh. Những điểm nhạy cảm trong hang động bị cạ cạ cào cấu tạo nên kɧoáı ©ảʍ vô cùng mãnh liệt.

“Anh xấu hổ như vậy, em sẽ không ép buộc anh nữa.” Giọng nói của Tạ Vũ chậm rãi xen lẫn tiếng chân ác mộng, rồi nói: “Vẫn còn tùy vào em.”

Tống Thính khó khăn bám vào tấm thảm, toàn thân không tập trung như bị ném xuống nước, kɧoáı ©ảʍ chồng chất từng lớp, nghe được lời của Tạ Vũ, theo bản năng đáp: “Em là gì? Ưm…”

Vừa dứt lời, Tạ Vũ đã để hai chân anh xuống, lăn qua đè lại thân thể Tống Thình, nắm hai chân anh ôm lấy eo hắn, dùng ánh mắt ái muội mà nhìn chằm chằm Tống Thính, đôi môi đỏ mọng duỗi ra đầu lưỡi đỏ tươi liếʍ ướt. Hắn cúi xuống tiến đến bên tai Tống Thính, côn ŧᏂịŧ phía dưới hắn cũng cắm vào chỗ sâu nhất theo động tác của hắn, còn tinh hoàn thì dính chặt vào miệng huyệt.

Một cảm giác tê dại không thể cưỡng lại từ đốt sống đuôi. Giống như magma phun trào, nó tràn vào cơ thể Tống Thính theo mọi hướng. Đôi mắt anh trở nên trắng dã, một giọng nói đặc biệt gợi cảm và từ tính vang lên bên tai: “Ông xã.”

Giống như bị choáng váng, Tống Thính không biết phải phản ứng thế nào.

Những đường nét trên khuôn mặt tuyệt đẹp và quyến rũ của chàng trai bị ánh trăng lạnh lẽo che lấp, khiến hắn trở nên đặc biệt hấp dẫn, giống như một con cáo biến thành hình người vào ban đêm. Đôi mắt phượng đen và sáng không che giấu được du͙© vọиɠ chiếm hữu, từ trên cao nhìn xuống Tống Thính, khiến nhịp tim của Tống Thính đập nhanh một cách khó hiểu.

Bóng trăng sâu hơn một chút.

Tống Thính được bế lên, Tạ Vũ

ngồi trên chiếc sô pha đơn mềm mại, Tống Thính ngồi trên đùi hắn sau khi định thần lại, ăn trọn côn ŧᏂịŧ của hắn vào trong lỗ hẹp, lưng anh cứng ngắc, nhưng không thể ra sức.

Côn ŧᏂịŧ đáng sợ bị nuốt vào trong lỗ, lộ ra cảm giác tồn tại ngay cả khi anh không cử động, Tống Thính đặt tay lên bụng Tạ Vũ và cầu xin lòng thương xót với giọng nói run rẩy: “Tạ Vũ, lần sau làm tiếp, tôi thực sự không thể làm được nữa.”

Cánh tay đưa qua nách, Tạ Vũ ôm Tống Thính vào lòng và hôn lên tai anh, “Đây là lần cuối cùng của em, anh kiên trì một chút.”

Nói xong, hắn không còn quan tâm đến phản ứng của Tống Thính nữa, hắn bóp eo Tống Thính, khống chế lên xuống, lắc lư vòng eo thon thả của chàng trai trẻ lên xuống, biên độ càng lúc càng lớn, tiếng nước lép nhép chảy ra từ nơi mà cả hai đang giao cấu.

Tư thế đâm xuống sẽ làm cho tϊиɧ ɖϊ©h͙ trong khoang tử ©υиɠ và lỗ hậu chảy ra ngoài, tốc độ của côn ŧᏂịŧ ra vào nhanh hơn, tϊиɧ ɖϊ©h͙ sền sệt từ trong lỗ huyệt chảy ra tràn vào tinh hoàn và đáy chậu, bề mặt côn ŧᏂịŧ thô dài đỏ cũng chảy ra một lớp nước, và quá nhiều nước chảy xuống chân Tạ Vĩ dính trên ghế sô pha, toát ra mùi tanh nồng.