Xuyên Thành Điên Rồ Vạn Người Mê

Chương 6-2

Nhưng đó chính là Phó Nhất như mặt trời ân cần, bây giờ lại vuốt tóc ngồi đó.

Hai người ngồi ở trong góc, lại là góc chết không thể nhìn thấy được nên không bị phát hiện.

"Đệt! Ở đây là gay bar, ngoại trừ hai chúng ta thích uống rượu ở đây ra thì những người bước vào nơi này đều muốn hẹn cᏂị©Ꮒ." Phương Tử Nghiêu trợn to mắt: "Cậu làm gì vậy?"

Tạ Vũ lấy điện thoại ra, tắt đèn flash, phóng to hình ảnh lên, nhắm vào Phó Nhất.

Tách tách.

Chụp liên tiếp hai tấm.

"Người này giả vờ rất giỏi." Tạ Vũ lướt qua lướt lại hai bức ảnh, sau đó thoát ra khỏi album.

"Gặp phải đối thủ rồi." Phương Tử Nghiêu trêu chọc nói.

Tạ Vũ lặng lẽ dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn hắn ta.

Phương Tử Nghiêu vội vàng nghiêm mặt nói: "Tôi nói là, chụp tốt."

Điện thoại trong tay rung lên hai tiếng, Tống Thính để bút trong tay xuống, cầm điện thoại lên.

[TV]: "Anh trai, em uống rượu, anh tới đón em đi."

Tống Thính vô cảm đánh chữ, gõ hai ba cái rồi gửi đi.

[TT]: "Tự mình gọi xe."

[TV]: "Nhưng em đi xe đến."

Nhìn cái tin nhắn này, Thống Thính thật sự rất không muốn trả lời.

Nếu đã biết mình đi xe thì đừng uống rượu!

Nếu đã dự định uống rượu thì đừng tự lái xe!

Anh rất muốn mắng Tạ Vũ, nhưng thật ra là Tạ Vũ lại cố ý trêu anh.

[TT]: "Gọi tài xế."

Tạ Vũ hé mắt, nhấn phím thoại, nói: "Nhưng anh trai à, anh nhẫn tâm vứt em ở bên ngoài sao? Em chỉ có một mình thôi."

Phương Tử Nghiêu nhìn toàn bộ cảnh thấy, nghe thấy Tạ Vũ dùng giọng nói nũng nịu, giả vờ giả vịt nhắn tin cho Tống Thính thì không khỏi chà xát cánh tay, hắn ta nổi da gà!

Một lúc lâu sau Tống Thính mới trả lời.

Tạ Vũ nhìn chằm chằm hai chữ ngắn ngủi trên màn hình, khóe miệng giật giật, lòng bàn tay vuốt nhẹ cạnh điện thoại hai lần.

[TT]: "Nhẫn tâm."

Tống Thính gửi tin nhắn kia xong thì không thèm đợi hồi âm, lập tức cho rằng chuyện của Tạ Vũ chỉ đến đây thôi, nhưng anh không ngờ rằng mình lại nhận được điện thoại của mẹ Tạ.

"Sắp mười hai giờ rồi." Phương Tử Nghiêu nhìn thời gian, vứt điện thoại lên trên bàn: "Gọi tài xế sao?"

Tạ Vũ để ly rượu xuống, đứng dậy, thuận tay cầm lấy áo khoác ở trên ghế, giọng nói nhẹ nhàng: "Tôi có người đón, cậu lái xe tôi về đi."

Phương Tử Nghiêu hấp háy mắt: "Ai vậy?"

"Anh tôi." Ném lại câu nói này, Tạ Vũ khoác áo bước nhanh rời đi.

Phương Tử Nghiêu lẻ loi ngồi ở đó, lúc sau mới phản ứng lại: "Mẹ nhà cậu! Tạ Vũ! Mười hai giờ mà cậu để tôi lái xe về à!"

Tống Thính bỏ tay ở trong túi, chóp mũi đông cứng đến đỏ hồng, hai mắt xuất thần nhìn chằm chằm vào phía xa. Phía sau bỗng có một thân thể ấm áp sáp lại, vô cùng tự nhiên đưa tay ra, ôm anh vào trong lòng, trong nháy mắt đã xua tan đi hơi lạnh thấu xương.

"Tạ Vũ." Tống Thính bất đắc dĩ kêu một tiếng, trở tay đẩy người phía sau ra.

Có lẽ do ở bên ngoài một lúc, mặt Tống Thính đều vùi trong khăn quàng cổ, gò má bị hơi thở nóng bỏng phun ra hun đến ửng đỏ. Anh quay người nhìn Tạ Vũ, con ngươi mờ nước, ánh mắt long lanh.

Đuôi mắt Tạ Vũ cong lên, cầm lấy tay Tống Thính đi về phía bãi đỗ xe.

"Anh trai, anh tốt quá, anh thật sự đến rồi. Em còn cho rằng anh sẽ không đến, đã định ở bên ngoài một đêm rồi."

Giọng nói của Tạ Vũ lười biếng, có chút u ám nhưng lại ngọt ngào như quấn lấy đường.

Tống Thính không nói lời nào đi theo sau Tạ Vũ, sau đó nhận lấy chìa khóa xe hắn đưa.

Tạ Vũ có rất nhiều xe, chiếc trước mắt là quà trưởng thành Tạ Vũ được tặng vào sinh nhật mười tám tuổi.

Sau khi lên xe, Tống Thính yên lặng ngồi lên ghế tài xế, Tạ Vũ hạ lưng ghế xuống, ngoan ngoãn nằm trong ghế, nghiêng mặt nhìn Tống Thính khởi động xe.

Nửa đêm, trên đường không có ai, ô tô cũng rất ít.

Đến cột đèn giao thông ở giao lộ, Tống Thính giẫm phanh xe.

Màu đỏ trên đèn đang hiện giây đếm ngược, 120, 119,...

"Vừa rồi dì Tạ gọi điện cho tôi." Tống Thính bỗng nhiên mở miệng. Anh không quay đầu nhìn Tạ Vũ mà lẳng lặng nhìn phía trước.

Trong hoàn cảnh không nhìn rõ mọi thứ, con ngươi Tống Thính phản chiếu ánh sáng màu đỏ.

Tạ Vũ khẽ nhíu lông mày, vẻ mặt trên mặt vẫn không thay đổi: "Bà ấy nói gì với anh?"

Tống Thính mím mím môi rồi nói: "Tôi không có ý định đi đón cậu, nhưng sau khi tôi gửi tin nhắn cho cậu, mẹ cậu gọi điện cho tôi nói rằng tuần sau cậu đến trường tôi với tư cách học sinh trao đổi, thời hạn một năm, còn để cậu ở chỗ của tôi… Cậu cố ý đúng không?"

Anh nói xong thì quay đầu lại, đối đầu với con ngươi đen láy của Tạ Vũ.

Hơi ấm trong ô tô phả ra.

Tạ Vũ nhìn kỹ Tống Thính, trong mắt không hiện ra cảm xúc gì.

"Em thật sự cố ý đấy." Tạ Vũ ngồi dậy, vô cùng đẹp đẽ, khuôn mặt câu hồn đoạt phách chậm rãi sát lại gần Tống Thính.

Rút đi toàn bộ sự ngoan ngoãn thì hắn như một con hồ ly, cả người đều tràn ngập yêu khí, không hề che giấu mà nhìn Tống Thính.

"Tôi sẽ không để cho cậu vào nhà tôi ở đâu." Tống Thính nói, tiếng nói của anh nhiễm mấy phần lạnh lẽo:

"Tự cậu sống ở bên ngoài đi, tôi đưa cậu đến khách sạn."

Dáng vẻ xa cách này của Tống Thính như chọc vào chỗ đau của Tạ Vũ, bầu không khí vắng lặng bỗng bao trùm lên hai người.

Đèn đỏ chuyển xanh, Tống Thính quay đầu lại, nhẹ nhàng giẫm chân ga.

Tạ Vũ nhìn anh hai giây, bỗng nhiên nhào tới, nắm lấy cổ Tống Thính, đôi môi đỏ lạnh băng hung ác bao trùm lên đôi môi mềm mại kia.

Tống Thính không ngờ Tạ Vũ sẽ làm ra hành động cực đoan như vậy, tay không khống chế được tay lái, thân xe đã lệch đi một độ lớn.