Xuyên Thành Điên Rồ Vạn Người Mê

Chương 4-2

Dù Tống Thính có giãy giụa kịch liệt tới mức nào thì khi Tạ Vũ nhét ngón tay vào huyệt thịt kia của anh, một đợt da^ʍ thuỷ chảy ra lòng bàn tay của Tạ Vũ như đang hùa theo hắn. Hắn ngang ngược đút hoàn toàn đồng thời cả bốn ngón tay vào trong huyệt thịt đầy đặn ngập nước, mở rộng nơi đó ra rồi lại trêu đùa tứ phía, cắm đến mức da^ʍ thuỷ bắn ra tung toé.

Tạ Vũ hiểu cực kì điểm mẫn cảm của Tống Thính, lòng bàn tay nghiền nát thịt mềm, ngón tay đẩy ra hai mép thịt đang bao quanh âm đế, rồi lại dùng đầu ngón tay véo mạnh lên nơi mềm mại, yếu ớt, mẫn cảm ấy.

Kɧoáı ©ảʍ kịch liệt vĩnh viễn không có hồi kết xen lẫn cảm giác đau đớn hôn loạn giống như cuồng phong bão táp đập vào người Tống Thính. Anh không đứng vững nổi nữa, hai bắp chân trắng nõn run như cầy sấy, bịch một tiếng rồi đáp xuống tay Tạ Vũ. Ngón tay thon dài của hắn cắm sâu hoàn toàn vào bên trong thịt mềm dâʍ đãиɠ, da^ʍ thuỷ cuồn cuộn như thác không ngừng chảy dọc xuống bắp đùi.

Tạ Vũ nhìn gương mặt ửng đỏ của Tống Thính, hai mắt mơ màng không rõ, khoé miệng hắn cong lên thành một nụ cười giễu:

“Anh à, anh tự nhìn đi, lúc nào cũng vậy, giả vờ thanh cao, ai cũng không được chạm vào, nhưng cơ thể lại cực kỳ thành thật, chỉ cần chọc tay vào rồi cắm hai cái là đã chảy róc rách như suối rồi.:

Ý thức Tống Thính đang điên cuồng lôi kéo, vùi đầu, giống như một con đà điểu, cả người đang cố gắng chịu đựng ở trên tay Tạ Vũ.

Anh không dám nhìn về phía Phó Nhất, lý trí dần trở nên điên cuồng, một loại cấm kỵ đáng sợ mang theo mặc cảm đạo đức đang biến ra vô số sợi tơ nhỏ quấn lấn anh, kéo anh xuống vũng bùn tội lỗi.

Tạ Vũ bóp chặt cằm anh, cơ thể hắn đồng thời áp sát vào, l*иg ngực vì nói chuyện mà cũng vang lên rung động rất khẽ.

“Anh không nhìn Phó Nhất à? Không phải lúc nãy còn nhớ tới Phó Nhất sao? Sao bây giờ không nhìn nữa?”

Giọng nói của hắn cùng tiếng ngón tay chọc vào rút ra “òm ọp” dưới thân trộn lẫn vào nhau, truyền vào trong tai Tống Thính. Anh cắn răng, không muốn để lộ bất kì tiếng rêи ɾỉ đáng thẹn nào.

Mà Tạ Vũ lại cố tình không muốn để anh thỏa ý nguyện. Sau khi cắm chọc đơn giản vài cái, hắn rút ngón tay ra.

Tống Thính theo bản năng thở phào nhẹ nhõm, nhưng sau đó anh lại nghe thấy tiếng kéo khoá quần, cả người ngây ngốc.

“Tên điên này nữa! Thả tôi ra!” Tống Thính ngã xuống đất, sống lưng va chạm mà đau rát, trong mắt long lanh ánh lệ, hình ảnh trước mặt quá đáng sợ khiến trong đầu anh chỉ còn lại một suy nghĩ chạy trốn.

Tống Thính chật vật quỳ rạp trên mặt đất, cơ thể bò dần về phía trước, áo len rộng thùng thình còn sót lại trên người theo tư thế bò trượt lên trên mà để lộ một đoạn eo nhỏ.

Căn phòng bọn họ đang ở bị ánh đèn trong phòng của Phó Nhất đối diện chiếu sáng.

Tầm mắt của Tống Thính bị nước mắt mặn đắng làm cho mơ hồ, bóng dáng của Phó Nhất ở đáy mắt cũng cách một tầng nước mắt. Trái tim anh không ngừng chìm xuống đáy, dường như chỉ cần không ngừng bò về phía trước là có thể đến bên cạnh Phó Nhất vậy.

Nhưng đến lúc mắt cá chân bị một bàn tay mạnh mẽ bắt lấy, Tống Thính như rơi xuống vực sâu.

Tạ Vũ kéo vài cái, kéo Tống Thính đang cố bò cách xa mình một khoảng về lại bên cạnh. Ngực hắn dí sát vào tấm lưng của Tống Thính, giọng nói trêu tức phát ra bên tai anh:

“Anh chạy đi đâu vậy? Lúc nãy không phải anh sướиɠ lắm sao?”

Tống Thính tuyệt vọng lắc đầu, quay mặt đi không dám nhìn căn phòng đối diện nữa.

Tạ Vũ đè Tống Thính ở bên dưới mình, ngũ quan lạnh lùng, tuấn tú để lộ nét dữ tợn, ánh sáng mỏng manh lạnh lẽo chiếu xuống từ đầu vai hắn. Hắn ôm lấy Tống Thính, cảm nhận được anh đang không ngừng run rẩy khiến cho tâm lý của hắn sảng khoái vô cùng.

Sợ một chút, sợ thêm chút nữa sẽ không dám rời khỏi em nữa.

Tạ Vũ cọ xát qua qua cây côn ŧᏂịŧ đang nóng bỏng phừng phừng, sau đó, hắn bóp vòng eo mềm mại của Tống Thính, cắm côn ŧᏂịŧ vào trong huyệt thịt mềm mại đang chảy róc rách. Thịt mềm dâʍ đãиɠ bên trong không ngừng bao vây, từng đợt da^ʍ thuỷ không ngừng tưới ướt qυყ đầυ, khe hở nhỏ hẹp trên đỉnh dươиɠ ѵậŧ ngập trong da^ʍ thuỷ.

Trong giây phút cắm vào, hai người không hẹn mà đồng thời rêи ɾỉ thành tiếng.

Eo Tống Thính lập tức bị đâm đến mức tê dại, hai mắt trắng dã, đầu của anh gục lên sàn nhà, nước mắt tịch tụ thành từng giọt lớn chảy xuống.

Cơ thể anh dưới sự đâm chọc của Tạ Vũ không ngừng cảm nhận được kí©ɧ ŧɧí©ɧ. Thân dưới của Tạ Vũ mang theo sự tức giận không cùng liên tiếp xâm phạm, tiến vào cơ thể, hành hạ lý trí yếu ớt của cậu.

Trong cuộc làʍ t̠ìиɦ hỗn loạn không chịu nổi, Tống Thính đột nhiên hiện lên một tia tỉnh táo.

Tạ Vũ đang trả thù anh sao?

Mà đang lúc Tống Thính muốn suy nghĩ sâu thêm nữa thì Tạ Vũ lại kéo eo anh dậy, lôi anh tới trước bức tường thuỷ tinh rồi đè Tống Thính lên đó, đối diện với Phó Nhất.

“Anh nhìn đi nào.”

Giọng nói tà ác của Tạ Vũ truyền đến từ sau lưng. Hắn ngậm lấy vành tai của Tống Thính, nói không rõ:

“Anh nghĩ thử xem, nếu Phó Nhất biết chúng ta đang làʍ t̠ìиɦ ở gần anh ta như vậy thì sẽ nghĩ gì?”

Nghe vậy, con ngươi trong mắt Tống Thính đột nhiên thu hẹp lại, anh giãy giụa càng thêm kịch liệt.

Tạ Vũ lại đè chặt hai tay Tống Thính, lấy thắt lưng trói chặt lại, đè cả người lên bức tường thuỷ tinh.