Tống Thính mơ mơ màng màng tỉnh dậy, phát hiện bị người khác ôm vào trong ngực, thân thể của đối phương rất nóng, bàn tay đang chạm lên cánh tay anh cũng nóng như lửa đốt. Đầu óc anh không tỉnh táo, toàn thân đều mềm nhũn, ý thức và lý trí như bị ngâm trong nước ấm. Tay của đối phương để ở sau lưng anh, cánh tay kéo dài xuống tận cuối thắt lưng. Quần đã bị cởi ra, hai chân dài nhỏ mềm mại lộ ra ở trong không khí. Tống Thính cảm thấy rất mát mẻ.
Anh mê man trừng mắt, mí mắt nặng trĩu, đẩy người trong lòng, ậm ờ nói: "Phó Nhất, đừng làm, buồn ngủ quá."
Chỉ là anh không biết lời nói này của anh đã chọc trúng đối phương. Tống Thính bị ném mạnh lên giường, ngã xuống khiến choáng đầu hoa mắt. Rất nhanh, người kia đè xuống, rút dây thắt lưng trói hai tay Tống Thính lại, kéo lêи đỉиɦ đầu. Anh không có sức lực chống lại, như cá trên thớt, bị lăn qua lăn lại, nhỏ giọng kháng cự.
Đối phương kéo chân Tống Thính đặt ở trên eo, bàn tay nóng hừng hực lần theo chân nhỏ, trượt vào trong bắp đùi, sau đó lượn tới huyệt nhỏ bí ẩn ở giữa hai chân.
Tống Thính hơi nhận ra sự khác thường, cảm thấy sợ hãi không nói lên lời. Anh liều mạng muốn mở mắt, nhưng chỉ có thể nhìn thấy đường viền của một bóng người: "Phó Nhất?" Tống Thính thăm dò hỏi.
Nhưng một giây sau, thân dưới bị cảm giác đau đớn do bị xuyên qua làm anh đột ngột run rẩy, thần kinh yếu đuối bị kéo thành một sợi dây nhỏ. Tống Thính chỉ cảm thấy đau đớn như bị rách ra, truyền đến từng trận từng trận. Thân dưới vừa đau vừa rát, lỗ nhỏ như bị lưỡi dao sắc bén đột ngột xen vào, đau không thể tả nổi.
Miệng huyệt béo mập bị dươиɠ ѵậŧ tím hồng đâm vào đến căng ra, miệng huyệt gần như xuyên qua hoàn toàn, côn ŧᏂịŧ phía trước run run rẩy rẩy ngẩng đầu, trên đỉnh óng ánh nước da^ʍ.
"Ư a!" Tống Thính đau đến mức trước mắt đều biến thành màu đen. Bắp đùi và hai chân nhỏ đều run lên, đầu ngón tay căng cứng. Anh muốn dùng tay đẩy người đang đè nặng trên người mình ra, nhưng tay bị trói chặt vào thành giường, chỉ có thể tạo ra tiếng lạch cạch vì va chạm với đầu giường.
Nước mắt đứt đoạn chảy xuống, Tống Thính híp mắt lại, thần trí không rõ ràng, căn bản không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Đối phương nắm lấy eo Tống Thính, côn ŧᏂịŧ chen vào trong huyệt nhỏ đã thức dậy sau một lúc liên tục giao hợp. Hành lang vốn dĩ chật hẹp, khô khốc bị cᏂị©Ꮒ vào liên tục đến mở ra, côn ŧᏂịŧ thô dài trắng trợn đâm chọc qua tầng tầng lớp lớp nếp thịt, va chạm vào tâm huyệt. Dần dần, ở trong nơi sâu xa của da^ʍ huyệt chảy ra mật dịch, tưới vào qυყ đầυ, tràn ra toàn bộ hành lang. Dưới cơn mưa to, dươиɠ ѵậŧ ra vào càng ngày càng thông thuận, các vách thịt bên trong đều đầy nước da^ʍ, nhiều đến mức bị tràn ra khỏi thân thể.
Tống Thính há miệng thở dốc, hai đùi bị đối phương ấn chặt lên bả vai, cảm nhận được sự vui sướиɠ và thân thể trẻ tuổi của đối phương. Chân nhỏ của anh dán vào gò má và cổ đối phương, mồ hôi chảy ròng ròng và cũng rất nóng. Anh không tự chủ được ưỡn cao eo, thân dưới không còn sự đau đớn như bị xé rách giống lúc đầu nữa, mà bị một trận kɧoáı ©ảʍ như dòng điện thay thế. Toàn bộ miệng huyệt đều bị côn ŧᏂịŧ của đối phương nhét đầy. Đối phương cᏂị©Ꮒ vừa tàn nhẫn và gấp gáp, mỗi lần đều rút ra rất nhanh rồi lại đút vào rất nhanh, nước da^ʍ bắn tung tóe, nhưng lại lấp đầy phần thịt trống rỗng kia vô cùng tốt.
"Không… Ư a…" Tống Thính không nhịn được rêи ɾỉ. Anh cắn môi dưới, nuốt tiếng rêи ɾỉ xấu hổ này vào trong cổ họng. Ngược lại, đối phương nâng cao phần hông hết mức khiến dươиɠ ѵậŧ nặng trịch đâm vào càng sâu hơn, cᏂị©Ꮒ đến mức Tống Thính không nghĩ được gì nhiều nữa, trực tiếp gào khóc kêu da^ʍ.
Bên tay là tiếng thân thể giao hợp vang dội và tiếng rêи ɾỉ của chính mình, cơ thể Tống Thính chìm chìm nổi nổi, mắt cá chân bị nắm lấy, như rơi vào trong vực sâu của tìиɧ ɖu͙©.
Sau khi dươиɠ ѵậŧ gần như hoàn toàn cᏂị©Ꮒ vào huyệt nhỏ, đối phương mở tay Tống Thính ra. Một bàn tay hắn nắm lấy cổ Tống Thính, xoay người Tống Thính lại, để bờ mông anh cong lên, ngực dính trên giường, hình thành một tư thế cực kỳ uống lượn. Huyệt nhỏ bị cᏂị©Ꮒ đến mức ướt đẫm, nếp thịt mềm mại yêu kiều bên trong phun ra nước da^ʍ, thấm ướt cả đùi.
Sau đó đối phương nắm lấy hai tay Tống Thính về phía sau, đỡ lấy côn ŧᏂịŧ đâm vào huyệt nhỏ lần nữa.
Hai người cùng nhau thoải mái phát ra tiếng rên.
Tống Thính vùi mặt vào trong gối, hít thở không thoải mái, cánh tay đau đớn nhưng cái mông cong lên lại vô thức dịch về sau nghênh hợp với động tác của đối phương. Thịt đùi trắng mịn bị bụng dưới đối phương đập đến mức đỏ chót, giống như thịt quả đào mật, màu sắc mê người.
Nhìn xuống là dươиɠ ѵậŧ to bằng cổ tay nữ sinh đang thọc ra rút vào trong miệng huyệt nhỏ. Huyệt nhỏ tham lam bao bọc lấy côn ŧᏂịŧ rồi mυ'ŧ vào, gặm cắn mã mắt ở phía trên. Miệng nhỏ say sưa ăn nuốt côn ŧᏂịŧ, trên thân côn ŧᏂịŧ bị dội lên từng luồng nước da^ʍ tanh tưởi, như được phủ lên một màng nước. Khi côn ŧᏂịŧ rút ra chỉ chừa lại phần qυყ đầυ cắm ở bên trong, nhưng khi đâm vào thì lại không vào hoàn toàn, hơn một nửa đều ở bên ngoài.
Tống Thịnh híp mắt, bị điểm cực da^ʍ đưa lên trên mây, bỗng nhiên da đầu anh tê rần.
Đối phương nắm tóc Tống Thịnh, ép anh ngẩng đầu lên. Trên người anh vốn không có nhiều thịt, chân tay nhỏ nhắn, eo lõm lại nhưng bờ mông lại có rất nhiều thịt, như quả đào căng mọng, trắng nõn mịn màng. Khi bị đặt ở tư thế này, đường nét sau lưng lộ rõ, eo lõm xuống cực kỳ đẹp, hai bên eo có những giọt mồ hôi nhỏ. Mà hai khối xương bướm cong như trăng lưỡi liềm hoàn toàn lộ ra, toàn bộ phía sau lưng đều phủ một tầng mồ hôi mỏng.
Tống Thính thất thần, vẻ mặt như bị mất khống chế, nước bọt chảy xuống theo khóe miệng.