Nhật Ký Yêu Đương Của Thiếu Phụ

Chương 5

Cô vừa định nói chuyện, cần phải nói nặng lời bắt anh đứng dậy, nhưng giây tiếp theo, tầm nhìn trước mắt tối sầm. Cánh môi của người đàn ông đã chặn lại, đầu lưỡi trơn trượt chui vào trong miệng cô.

Hạ Tư Tư không ngừng phát ra tiếng rêи ɾỉ, muốn từ chối. Nhưng lại bị anh chặn kín miệng mình, cảm giác như bị điện giật lan tràn kí©ɧ ŧɧí©ɧ cả người cô từ bên cánh môi.

Hôn môi là một thứ rất diệu kỳ, đơn giản nhưng lại cực kỳ động lòng người.

Chút lý trí ít ỏi còn lại của Hạ Tư Tư nhanh chóng tan rã.

Mà lúc này, hai tay của Tề Hạ Kiệt cuối cùng cũng bỏ qua ngực cô, men theo một đường xuống dưới. Những nơi bị anh sờ qua đều ngứa ngáy, khiến cô càng muốn bị vuốt ve nặng hơn nữa. Nhưng đạo đức khiến cô cố nén giọng của mình, không để ý nghĩ phóng đãng này trồi lên.

Chẳng mấy chốc, tay anh đã trượt tới nơi môi thịt của cô, anh vừa cởi thắt lưng ra vừa kéo chiếc váy bị kéo dưới eo của cô ra, xoa nắn cánh hoa của cô cách lớp qυầи ɭóŧ. Cảm giác tê dại đó càng lúc càng mãnh liệt.

Cơ thể Hạ Tư Tư quá nhạy cảm, cô bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến độ cả người run lên.

Lúc này, Tề Hạ Kiệt mới buông môi cô ra, liếʍ dọc theo cần cổ xuống dưới, đến đỉnh anh đào của cô mới dừng lại. Miệng ngậm lấy đầṳ ѵú đã cứng thành một cục nhỏ, vừa liếʍ đầṳ ѵú cô vừa xoa môi thịt của cô. Còn có thời gian móc gậy thịt của mình ra, cọ lên đùi nhìn thon thả nhưng rất có thịt của cô.

“A... ưʍ...” Hạ Tư Tư rêи ɾỉ từng tiếng vỡ vụn: “A, a, không cần... xin... a!”

Lúc cô đang định khóc lóc xin tha thì Tề Hạ Kiệt đã khẽ cắn lên đầṳ ѵú, còn niết âm đế của cô. Hai sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ cực kỳ mãnh liệt khiến cô hoàn toàn không chống đỡ nổi, lời cầu xin trực tiếp bị nuốt ngược trở lại, thay vào đó là tiếng rêи ɾỉ thất thần.

Tề Hạ Kiệt lại liếʍ quả anh đào run rẩy kia, lúc này mới buông ra, thay vào đó đi liếʍ một bên khác.

Làn da cô vô cùng trắng, lại toát ra vẻ một chút vẻ hồng hào. Nhìn ở khoảng cách gần, không hề có chút tì vết nào như thể ngưng chi. Anh hôn hay liếʍ thế nào cũng đều cảm thấy không đủ.

Hạ Tư Tư dần quen với sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ này, tiếng rêи ɾỉ cũng yếu đi, kí©ɧ ŧìиɧ trên cơ thể còn chưa dừng lại, nhưng cuối cùng cô cũng có thể nói chuyện.

“Xin anh... đừng làm tiếp nữa...”

Giọng nói của cô xen lẫn tiếng thút thít, nhưng không hề đổi lấy được ý định dừng tay của Tề Hạ Kiệt. Anh hơi thương tiếc, cô gái này đúng là ngây thơ đáng yêu, lại trong sáng, không hề giống người phụ nữ trưởng thành đã kết hôn ba năm. Giọng nói vừa ngọt ngào vừa tinh tế, so với chút thương hại này thì nhiều hơn cả vẫn là du͙© vọиɠ. Bây giờ, anh chỉ muốn cắm gậy thịt của mình vào trong đường hoa của cô.

“Đừng sợ, anh sẽ làm em rất thoải mái.” Nói xong, anh dựng người lùi về phía sau một chút, tách hai chân của Hạ Tư Tư ra.

Cánh hoa của cô là màu hồng nhạt hiếm thấy, bị nước nhờn thấm ướt yêu kiều ướŧ áŧ, trông vô cùng mê người.

Anh vốn không định liếʍ chỗ này, nhưng vừa nhìn thấy hình ảnh mỹ lệ như vậy thì không nhịn được. Tề Hạ Kiệt nằm bò xuống liếʍ, cơ thể cô gái run lên bần bật, cô quá mẫn cảm.

“Đừng... đừng liếʍ chỗ đó...” Tiếng thút thít của Hạ Tư Tư càng nặng nề hơn, cô căn bản không biết nên đối phó với cục diện bây giờ như thế nào. Cô chưa bao giờ trải qua những chuyện này, cũng hoàn toàn chưa từng nghĩ tới.

Tề Hạ Kiệt mặc kệ tiếng cầu xin của cô, ra sức liếʍ âm đế của Hạ Tư Tư. Đến khi nghe thấy cô không kìm nén nổi tiếng rêи ɾỉ, lúc này mới hài lòng dựng thẳng người.

Vị trí cô bé của cô đã ướt nhẹp, Tề Hạ Kiệt thử lấy ngón giữa cắm vào bên trong, rất chặt khít!

Người phụ nữ này không ngừng mang lại bất ngờ cho anh.

“A!” Nơi mẫn cảm nhất đột nhiên bị dị vật xâm lấn, đầu óc Hạ Tư Tư trở nên trống rỗng.