Dịch: Minh Nguyệt
Biên: Tiểu Duyên
Bạch Ngọc Sách
***
Dáng vẻ của Thanh Tùng đạo nhân không thay đổi quá nhiều so với trước kia, nhưng sự biến hóa về phương diện khí chất và cảm quan lại quá lớn. Đạo bào phiêu dật, trường kiếm sau lưng, phất trần bay phất phơ trên tay, hơn nữa tay còn lại thì xách hai cái đầu với vẻ mặt lạnh nhạt kia. Nhìn thấy đạo nhân đi tới, đám quân sĩ đều biết đây chắc chắn là cao nhân, mà hiện thân ở thời điểm này thì rất có thể là người bên phe Đại Trinh.
Khi Thanh Tùng đạo nhân còn chưa đến gần quân doanh, Đỗ Trường Sinh đã dẫn theo mấy vị đệ tử đứng chờ ở lối vào quân doanh. Chung quanh có sĩ tốt quan tướng cũng tụ tập ở bên này nhìn lại. Có giáo úy quen biết hỏi Đỗ Trường Sinh một tiếng.
“Quốc sư, người kia là cao nhân Đại Trinh ta phải không ạ?”
Đỗ Trường Sinh cũng không hề tỏ vẻ trịch thượng chút nào, gật đầu cười nói.
“Người tới nhất định là cao nhân Đại Trinh ta. Thứ trong tay chính là hai cái đầu lâu, chỉ không biết là hai yêu nhân nào trong doanh trại địch!”
Đỗ Trường Sinh vừa dứt lời, thanh âm của Thanh Tùng đạo nhân đã truyền đến từ xa.
“Bần đạo mới tới Bắc cảnh, đương nhiên cũng không biết hai nghiệt chướng này là ai, chỉ có thể nhờ Quốc sư đại nhân phân biệt giùm. Đêm qua gϊếŧ gấp quá, không tra hỏi được cái gì.”
Cùng với dư âm lời nói, Thanh Tùng đạo nhân gần như vượt qua tốc độ mà thị giác có thể nhìn thấy, phảng phất như trong vòng mười mấy bước đã vượt qua trăm bước đi tới trước doanh trại. Tay phải vung lên, hai đầu người đã bị ném xuống đất, phát ra hai tiếng “bịch bịch”, lăn sang một bên. Đồng thời, Thanh Tùng đạo nhân cũng hành lễ kiểu Đạo môn với Đỗ Trường Sinh.
“Bần đạo là Tề Tuyên, đạo hiệu Thanh Tùng. Nhiều năm tu hành không biết đến thế sự. Lần này Đại Trinh ta và Tổ Việt có thiên số chi tranh nên ta đặc biệt đến đây tương trợ!”
Đỗ Trường Sinh cũng không dám chậm trễ, cùng các đệ tử đồng loạt đáp lễ.
“Kẻ hèn là Đỗ Trường Sinh, ở trong triều có chức quan nhỏ, hưởng bổng lộc triều đình. Đa tạ Thanh Tùng đạo trưởng đến trợ giúp.”
Nói xong, Đỗ Trường Sinh nhìn về phía hai cái đầu người trên mặt đất, sau đó cười lạnh một tiếng.
“Hai người này đều là đồ bàng môn tà đạo, nhưng cũng có chút bản lĩnh. Sáng nay mới gϊếŧ được hai người khác nữa. Vậy là Lâm Cốc Tứ Tiên đã được đoàn tụ, hừ hừ, rất tốt! A, chậm trễ đạo trưởng, mau mau mời vào trong, đến doanh trướng của ta nói chuyện một chút.”
Thanh Tùng đạo nhân tất nhiên sẽ không từ chối, chỉ là ánh mắt của y hoặc là cao hứng hoặc là tò mò đảo qua chung quanh, nhìn từng gương mặt. Những người này đều là sĩ tốt của Chinh Bắc quân Đại Trinh. Trên mặt bọn họ tràn đầy phong sương và sự kiên nghị. Trên người hoặc trên áo giáp dù gọn gàng hay hơi bị tàn phá thì đều có vết máu. Chỉ là tử khí trên người vờn quanh không tan, biểu hiện vận mệnh của bọn họ hung nhiều lành ít.
Trong lòng âm thầm thở dài một hơi, Thanh Tùng đạo nhân lúc này mới đi theo Đỗ Trường Sinh tới doanh trướng.
Trên đường có bà lão hiện thân hành lễ thăm hỏi, hán tử thân thể cường tráng mang theo một thân yêu khí xuất hiện vấn lễ, cũng có người tu hành bình thường đến hỏi thăm. Tuy rằng Thanh Tùng đạo nhân nhìn ra trong đó có một ít lộ số không tính là quá chính đạo, nhưng nơi này là một trận doanh, nên y cũng đều lễ phép đáp lễ.
Sau khi gặp mặt từng người, Thanh Tùng đạo nhân mới theo Đỗ Trường Sinh đi vào trong doanh trướng. Khó mà gặp được một nhân vật nhìn qua giống cao nhân chân chính như lúc này nên Đỗ Trường Sinh tiếp đãi cũng cực kỳ ân cần, trà nước điểm tâm đều sai người mang lên.
Thanh Tùng đạo nhân cũng không cự tuyệt cái gì. Sau khi uống chút nước trà ăn chút điểm tâm, y mới hỏi.
“Đúng rồi, Quốc sư đại nhân, Bạch phu nhân đâu?”
Đỗ Trường Sinh hơi sửng sốt, nhíu mày khó hiểu nói.
“Bạch phu nhân? Là ai vậy?”
“Ách, Bạch phu nhân chưa từng tới đại doanh à? À, Bạch phu nhân là một vị tiên đạo nữ tu đạo hạnh cao thâm. Trước khi tiến vào Tề châu, vào lúc bần đạo thổ nạp mộc tinh quang vào ban đêm, Bạch phu nhân từng hiện thân gặp mặt bần đạo. Người ấy cũng đến phương Bắc tương trợ, đạo hạnh hơn ta rất nhiều, hẳn là đã sớm đến rồi chứ.”
Đỗ Trường Sinh lắc đầu.
“Thật sự chưa từng thấy qua, có lẽ tạm thời không muốn hiện thân nhỉ?”
“Có lẽ vậy.”
Thanh Tùng đạo nhân suy nghĩ, sau đó tầm mắt lại rơi xuống trên người Đỗ Trường Sinh. Ánh mắt kia làm Đỗ Trường Sinh có chút không được tự nhiên. Vừa rồi lão cũng phát hiện ra Thanh Tùng đạo nhân này thỉnh thoảng sẽ cẩn thận quan sát mình một hồi, vốn tưởng rằng lúc đầu là tò mò, nhưng bây giờ sao lại như vậy.
‘Chẳng lẽ Thanh Tùng đạo nhân này còn có kiểu thích đoạn tụ tay áo?’
Cho dù là Đỗ Trường Sinh bây giờ cũng nhịn không được có chút khó chịu.
“Ấy, Thanh Tùng đạo trưởng, trên người Đỗ mỗ có chỗ nào không đúng à?”
“Hả? À à, quốc sư lo lắng quá nhiều...”
Thanh Tùng đạo nhân hơi sửng sốt, sau đó lập tức phản ứng lại, vội vàng giải thích.
“Bần đạo có một cái tật cũ, mỗi khi thấy diện mạo kỳ lạ hoặc là khí tức số mệnh thì ta luôn muốn tính toán một quẻ cho đối phương. Nhìn thấy Đỗ quốc sư tiên phong đạo cốt, sắc mặt xuất chúng, bần đạo có chút ngứa ngáy...”
Đỗ Trường Sinh nghe qua đã hiểu, đương nhiên biết được Thanh Tùng đạo nhân có ý gì, đoán chừng là mượn bói toán để nịnh nọt mình một phen. Dù sao đây cũng là tranh giành vận số, Đại Trinh thắng thì chỗ tốt cực lớn. Một Quốc sư như lão có thể được xem là người lĩnh việc tế lễ của giới tu hành Đại Trinh trên danh nghĩa, là người phát ngôn về vận số triều đình với những người tu hành nên số người nịnh bợ cũng không ít. Thanh Tùng đạo nhân tuy là cao nhân, nhưng nếu đã can thiệp vào chuyện Đại Trinh, vận số này cũng sẽ ảnh hưởng đến tu hành, có mối quan hệ tốt với vị quốc sư Đại Trinh này vẫn rất có lợi.
Mà Đỗ Trường Sinh trong lòng cũng muốn kéo gần quan hệ với Thanh Tùng đạo nhân. Dù sao hiện giờ trong doanh thì lão nhìn thuận mắt nhất chính là vị đạo trưởng mới tới này.
“Được, vậy làm phiền đạo trưởng Thanh Tùng tính một quẻ cho Đỗ mỗ. Từ khi bước vào tu hành, Đỗ mỗ cũng chưa từng xem qua quẻ tượng số mệnh của mình nữa, ha ha ha.”
“Ha ha ha, tốt lắm, bần đạo sẽ tính một quẻ Quốc sư. Kính xin Quốc sư đừng dùng quá nhiều pháp lực quấy nhiễu khí tướng, lúc này mới tính chuẩn được!”
“Đó là tự nhiên!”
Hai người khách khí một mảnh yên bình, Đỗ Trường Sinh cũng thu liễm pháp lực, lộ ra một khuôn mặt điềm tĩnh, ngồi xếp bằng trên bồ đoàn giống như một pho tượng chân tiên đắc đạo trong lụa tiên y.
Thanh Tùng đạo nhân lộ vẻ vui mừng. Đương nhiên diện mạo kỳ lạ vẫn xuất hiện ở các dân chúng bình thường, nhưng không nhiều. Vùng phụ cận Vân Sơn sớm đã không thể thỏa mãn y rồi. Lần này đến Bắc cảnh tương trợ Chinh Bắc quân, vậy mà còn có thể làm thầy bói cho quốc sư của Đại Trinh, chuyến đi này không tệ, tuyệt đối không tệ. Mà cũng đúng thôi, quẻ bói của phàm nhân làm sao hiếm lạ bằng quẻ bói cho người tu hành được chứ!
“Tốt, tốt, diệu, diệu...”
Đỗ Trường Sinh nhìn Thanh Tùng đạo nhân vừa không bấm niệm pháp quyết, cũng không lấy vật phẩm gì để khởi quẻ, thậm chí pháp lực cũng không dùng tới, chỉ dựa vào mắt thường mà trong miệng cứ “ Tốt, tốt, diệu, diệu”.
“Ấy, Thanh Tùng đạo trưởng, tốt ở nơi nào, diệu ở nơi nào?”
“Ha ha ha, đương nhiên là tốt do người tu hành diện mạo rất tốt, diệu tại người tu hành tướng mạo kỳ diệu. Nhìn tướng mạo Quốc sư đây, ta và ngươi quả nhiên là người đồng đạo, chắc chắn từng bị phàm nhân đánh qua nhiều lần đúng không? Ha ha ha, không giấu quốc sư, bần đạo lúc trước thiếu chút nữa bị gãy chân...”
Đỗ Trường Sinh sắc mặt yên tĩnh, lúc này hơi cứng đờ một chút.
“Ha ha, đạo trưởng nói đùa, Đỗ mỗ chưa từng gặp mấy chuyện này...”
“Ài, ta hiểu, bần đạo nhất định sẽ không đi nói lung tung!”
Sắc mặt Thanh Tùng nghiêm túc vài phần, trong lòng cũng ý thức được mình hơi thất thố, vội vàng nói tiếp.
“Lại nói đến mệnh tướng của Quốc sư, Quốc sư không hổ là tư chất thiên nhân, càng về sau số mệnh càng huyền ảo không rõ, chứng tỏ quốc sư tu hành biến ảo vô cùng đó...”
“A?”
Đỗ Trường Sinh lần nữa lộ ra nụ cười, tạm thời đè nén sự khó chịu lúc trước, vuốt râu dò hỏi.
“Xin lắng tai nghe!”
“Ừm, Đỗ quốc sư chính là trụ cột của triều đình Đại Trinh, liên hệ với vận số quốc gia và mạch lạc tu hành trong nước. Tác dụng của quốc sư cũng không nhỏ đâu, ừm, bần đạo có mấy lời nói ra, quốc sư cũng không nên tức giận nhé!”
Đỗ Trường Sinh nhướng mày, gật đầu nói.
“Cứ nói đi, không sao cả!”
“Quốc sư sẽ không tức giận chứ?”
“Đỗ mỗ nói còn có thể là giả à? Ngươi và ta đều là tu sĩ, chẳng lẽ muốn Đỗ mỗ lập thệ hay sao?”
Đỗ Trường Sinh cũng bị đạo nhân này chọc cười, vừa rồi có chút buồn bực cũng đã tiêu tan, người này ngược lại rất chân thành.
“Ấy ấy, quốc sư nói quá lời, không cần như thế!
Thanh Tùng đạo nhân yên tâm, chỉ là suy nghĩ một chút, trong tay áo vẫn âm thầm bấm một cái ấn Bất Động Như Sơn trong lúc quan tưởng Thiên Địa Diệu Pháp để phòng ngừa bất trắc. Chỗ tốt của ấn pháp này chính là hiện tại nhìn không ra, nhưng tâm ý to bao nhiêu, triển khai ra Ấn pháp sẽ lớn bấy nhiêu. Sau đó Thanh Tùng đạo mới mở miệng nói.
“Bần đạo nói Quốc sư tu hành huyền ảo không rõ biến ảo vô cùng, kỳ thật là nói, giới hạn cực cao, hạ hạn cũng đồng dạng như thế. Thân ở trong triều giữ tâm rất trọng yếu.”
Đỗ Trường Sinh gật đầu tỏ vẻ đồng ý, vuốt râu nói.
“Không sai, từng có trưởng bối cao nhân cũng đã cảnh cáo Đỗ mỗ như thế. Đạo trưởng cũng đã thấy. Cho nên Đỗ mỗ nhiều năm qua tu thân dưỡng tính, thu tâm thu niệm, giữ tâm như một, thân ở trong triều dã như tọa sơn dã u lâm!”
Thanh Tùng đạo nhân nghe đoạn đầu thấy rất tốt, nghe đến đoạn sau thì lông mày càng nhíu càng chặt, nhịn không được nói thẳng.
“Ai ôi Quốc sư, ngươi kiên trì thu tâm thu niệm cũng không sao. May mà ta không phải trưởng bối của ngươi, nếu không nghe lời này, một cái bạt tai là không thể thiếu được.”
“Ngươi...”
Ngón tay Đỗ Trường Sinh thiếu chút nữa thất thố, chỉ cảm thấy khí huyết có chút dâng lên, Thanh Tùng đạo nhân thì vội vàng nói.
“Tu thân dưỡng tính, tu thân dưỡng tính!”
Đỗ Trường Sinh hít sâu một hơi, miễn cưỡng lộ ra tươi cười.
“Ha ha, đạo trưởng nói đúng, phải tu thân dưỡng tính, ta xem chúng ta vẫn nên nói về chiến sự tiền tuyến đi!”
Ôi, quốc sư, lời này sai rồi, bần đạo còn chưa tính xong còn chưa nói hết. Số mệnh của Quốc sư…. Rất có tương lai, có rất nhiều thứ để nói!”
Đỗ Trường Sinh lông mày nhảy dựng lên.
“Nhưng Đỗ mỗ không muốn nghe!”
“Ngươi xem, Quốc sư, vừa rồi bần đạo nói cái gì, ngươi còn kém xa lắm. Mới nói hai câu đã không muốn nghe, cái này coi như quên đi. Không được, không nói cho xong thì bần đạo nghẹn đến chết mất. Nếu không, khi ta nói xong, Quốc sư có thể đánh ta một trận. Bần đạo tuyệt đối không đánh trả!”
Đỗ Trường Sinh thật sự là bị tức cười, nhưng nhìn lại dáng vẻ đạo nhân này, trong lòng không khỏi cảm thấy có chút vớ vẩn, đạo nhân này nghiêm túc thật đấy à?
…
Nửa canh giờ sau, sắc mặt Đỗ Trường Sinh khó coi từ trong doanh trướng đi ra, bước chân vội vàng bước nhanh đến võ đài, không ngừng nhìn lên bầu trời hít sâu, thiếu điều mới không phát tác ra.
Đỗ Trường Sinh có thể cảm nhận được Thanh Tùng đạo nhân rất chân thành. Mỗi một câu nói đều rất chân thành, không thể hận nổi, nhưng cái này không liên quan đến việc tức giận. Vừa rồi lão thật sự thiếu chút nữa liền động thủ đánh người, mãi mới nhịn xuống được.
Thanh Tùng đạo nhân kia có mấy lời không dễ nghe. Khi một cổ tác khí toàn bộ được nói ra, sau đó nhìn thấy Thanh Tùng đạo nhân vẻ mặt thần thanh khí sảng, Đỗ Trường Sinh càng tức giận.
Nhưng sau khi hít sâu hơn mười lần, Đỗ Trường Sinh lại nhịn không được mà suy nghĩ về lời nói của Thanh Tùng đạo nhân. Vì sao mình lại tức giận, còn không phải do một vài khuyết điểm, thậm chí là không chịu nổi - khi bị nói trúng tim đen đó sao. Đúng là không lưu lại chút đường lui nào cho mình cả.
“Phù...”
Đỗ Trường Sinh Trưởng thở ra một hơi, xem như tạm thời bình phục tâm tình. Ngay lúc này, xa xa truyền đến thanh âm Thanh Tùng đạo nhân.
“Quốc sư, bần đạo nói có thể để mặc cho ngươi đánh một trận, ngươi có muốn đánh hay không? Không đánh thì bần đạo có thể đi nghỉ ngơi nhé.”
Một chữ “Cút” thiếu chút nữa phun ra, sắc mặt Đỗ Trường Sinh cứng ngắc nhìn về phía lều trại phương xa, truyền âm nói.
“Đạo trưởng tự đi nghỉ ngơi là được...”
Thanh Tùng đạo nhân đi ra khỏi doanh trướng của Đỗ Trường Sinh, lắc đầu than nhẹ nói.
“Lời thật thì khó nghe mà!”