Vân Hoàn vô cùng đau lòng.
"Đại ca đương nhiên biết không phải là ngươi làm! Tất cả mọi người trong phân đường đều biết chuyện này không hề liên quan gì đến ngươi cả. "
Vân Hoàn làm mưu sai ở phân đường của minh thần châu, chuyện có nhiều tu sĩ mất tích đã nháo quá lớn, người ở trên cao khẳng định phải cẩn thận điều tra, không bỏ qua bất luận cái gì manh mối.
Cửu Châu Minh từ trước đến nay đều là công bằng phân minh, ai cũng sẽ không hoài nghi muội muội của hắn.
Một tiểu cô nương tu vi mất hết còn bị tàn tật cả hai chân như nàng, nếu có ai đó hoài nghi nàng, không khỏi quá nhiều đa nghi.
Lạc Dao nghẹn miệng, tự trách nói:
"Có lẽ bởi vì ta là tai họa, bằng không tại sao vị Lăng thiếu hiệp kia lại mất tích ở địa giới của Thần Châu. Bởi vì ta, phụ thân chết rồi, ca tỷ lại mất sớm, ngay cả gà nuôi ở trong nhà cũng không đẻ trứng được..."
Vân Hoàn vội vàng an ủi:
"Huynh đệ tỷ muội chết non đều là bởi vì cùng chúng ta duyên còn ít, tam tỷ của ngươi hiện tại sống còn rất tốt, còn làm Tôn phu nhân của tàng bảo lâu quận Ngự Kinh! Hơn nữa, những con gà ở trong nhà của chúng ta nuôi đều là gà trống, làm sao có thể đẻ trứng được? Đừng nghe những người đó nói bậy, vô duyên vô cớ làm bẩn lỗ tai!"
Lạc Dao yên lặng rơi lệ.
Nàng là người nhỏ tuổi nhất trong nhà, cả gia đình đều rất cưng chiều nàng.
Tô Mạn Già tuy rằng đầu óc không được minh mẫn cho lắm, nhưng muội muội bị ủy khuất thì người làm đại ca như Vân Hoàn không tránh khỏi bị một trận bị đánh.
Vân Hoàn lại an ủi trong chốc lát, Lạc Dao mới ngừng khóc vì mệt mỏi.
Nàng ngáp một cái, vành mắt đỏ ửng lên, bộ dáng rất buồn ngủ.
Vân Hoàn lại nói:
"Được rồi, đại ca còn muốn trở về phân đường phục mệnh. Ngươi nghỉ ngơi thật tốt, ta không làm phiền ngươi nữa."
Nói xong đóng cửa phòng rời đi.
Sau khi xác định trong phòng chỉ còn lại chính mình, Vân Lạc Dao không sao cả lau khô nước mắt.
Nàng chậm rãi chuyển động xe lăn, đi tới bên giường chạm khắc hoa văn tinh xảo bằng gỗ lim, mở ra hai hạt châu màu vàng lưu chuyển trong lòng bàn tay.
Trong đó một hạt châu phát ra hào quang chói mắt, trong nháy mắt, cảnh sắc đột nhiên biến đổi, khuê phòng của nữ nhi bỗng nhiên biến thành một gian phòng trúc đơn sơ.
Trong căn phòng bằng trúc trật trội kia, một nam tử trẻ tuổi bị trói vào trên giá hình, đỉnh đầu còn treo một viên kim châu, đang tản ra hào quang nhu hòa.
Đầu tóc của người nam tử tán loạn tứ tung, mấy sợi tóc đen ướt đẫm mồ hôi rủ xuống sống mũi cao thẳng, tư thế thập phần chật vật lại khó che giấu dung nhan tuấn dật.
Nghe được động tĩnh, hắn gian nan ngẩng đầu, trong mắt không giấu được phẫn hận.
"Yêu nữ! Ngươi nên thả ta ra nhanh lên! Ngươi có biết cha ta là minh chủ của Cửu Châu, Huyền Thiên Kiếm Tôn, người đứng đầu trong chính đạo của Phù Vân Giới... Đợi hắn xuất quan, sớm muộn gì cũng sẽ tìm được nơi này, đến lúc đó ngươi sẽ chết không có chỗ chôn! ”
Lạc Dao nhàn nhã dựa vào xe lăn, không đứng đắn liền đem hạt kim châu trong tay xem như là hạt đào mà đùa bỡn nói:
"Nghe không tệ. Đợi ta có thể tu luyện, lúc đó đem cha của ngươi cũng đưa đến đây để chơi đùa. "