Cuộc Sống Của An Nguyệt

Chương 4

An Nguyệt bị thầy giáo thao cho hoa huyệt sưng đỏ lên, còn bắn không ít tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào bên trong. Quá đáng hơn cả là còn lấy mất qυầи ɭóŧ của cô, bắt cô ra ngoài trong khi chỉ có một chiếc váy ngắn.

Cô chỉ dám đi thật chậm, sợ bị người khác nhìn thấy điều bất thường.

Từ lúc vào đại học, sau khi bị bác cả phá trinh thì An Nguyệt đã bị không ít đàn ông thao qua. Dần dần cô gái nhỏ cũng chỉ biết chịu đựng mà thôi.

Buổi tối, bác cả lại lẻn vào phòng cô. Ông ta thấy An Nguyệt đang say giấc liền không nhịn được cở sạch quần áo, rồi bàn tay thô kệch chui vào dưới váy cô.

“Đúng là tao hoá, mới sờ thôi mà đã chảy nước rồi”.

Nói rồi ông ta nhấc một chân cô lên, khẽ đẩy hông một cái côn ŧᏂịŧ to lớn đã được hoa huyệt mυ'ŧ chặt lấy.

“Aaa…bác cả…sao bác lại vào đây? Trướng quá…”

An Nguyệt giật mình tỉnh giấc, cảm giác căng trướng đac nhắc nhở cô tại sao ông ta có mặt ở đây.

“Sao… bị bác cả thao cháu có thấy sướиɠ không? Sao cái da^ʍ huyệt này của cháu lại chặt thế cơ chưa…aaa…ta thao…”

Ông ta vừa cắm vừa hỏi. Mắt thấy hai vυ' cô nhảy nhót trước mặt liền há miệng ngậm vào, mυ'ŧ chặt không buông.

“Aa…bác cả…đừng cắn đầṳ ѵú…nhanh quá…hoa huyệt cháu không chịu được”.

An Nguyệt vừa đau vừa sướиɠ kêu rên, hoa huyệt cô thật sự bị ông ta thao sướиɠ đến nỗi chảy nước không ngừng.

“Chát…sao lại to hơn nữa rồi…a…một bàn tay đều nắm không hết…chặt quá…miệng nhỏ phía dưới thật biết hút”

Ông ta vừa húc mông, bàn tay liền không nhịn được tát lên ngực cô. Chả mấy chốc năm ngón tay đã hiện lên ngực An Nguyệt khiến người khác nhìn mà đỏ mắt.

“Đau cháu…bác cả…côn ŧᏂịŧ thật lớn. Hoa huyệt bị thao sướиɠ chết mất…ơ…đừng đi…”

Kɧoáı ©ảʍ đang dâng trào thì ông ta liền chơi xấu, dứt khoát rút côn ŧᏂịŧ ra khỏi hoa huyệt cô.

“Muốn…cháu muốn côn ŧᏂịŧ lớn…Huhu…bác cả, làm ơn”.

An Nguyệt bị công ta trêu chọc liền khóc lóc cầu xin, cô chỉ biết lúc này hoa huyệt trống rỗng ngứa ngáy khó chịu vô cùng.

Ông ta bế An Nguyệt lên, côn ŧᏂịŧ lại lần nữa chui vào hoa huyệt non mềm.

“Aa…tiểu cɧó ©áϊ…thật biết câu dẫn người”.

Ông ta vừa bế cô vừa húc mạnh mông, cứ chín nông một sâu chơi An Nguyệt.

“Không…tư thế này sâu quá…aaa…bị đâm vào tận tử ©υиɠ rồi…cháu chết mất. Bác cả, dừng lại…”

An Nguyệt làm sao chịu được dày vò như vậy, chỉ biết kêu khóc. Bộ dạng cô gái nhỏ như vậy, làm cho người khác nhìn chỉ muốn ức hϊếp chà đạp.

“Ưm…” Đôi môi hồng nhuận của An Nguyệt bị ông ta chặn lại, cũng chặn luôn cả tiếng kêu rên của cô.

An Nguyệt hoàn toàn khuất phục trước côn ŧᏂịŧ của bác cả, da^ʍ thuỷ chảy ra ướt nhẹp nơi giao hợp. Cô sướиɠ đến nỗi cuộn chặt ngón chân lại, miệng chỉ biết rêи ɾỉ dâʍ đãиɠ.

“Ta bắn…nhận lấy nào. Aa….”

Cuối cùng ông ta cũng chịu bắn ra, An Nguyệt cũng hét lên cao trào. Hai người mệt quá cùng nằm xuống giường.

Tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng hổi vẫn còn đầy trong hoa huyệt cô. Một lúc lâu sau ông ta mới chịu rút côn ŧᏂịŧ ra đưa lên miệng An Nguyệt.

“Liếʍ sạch vào, tao hoá”.

An Nguyệt nghe lời đưa lưỡi ra liếʍ sạch, đến khi ông ta hài lòng kêu dừng lại mới thôi.

Ông ta xuống giường một lúc sau liền quay lại, trên tay cầm theo một cái dươиɠ ѵậŧ giả.

“Không muốn…” An Nguyệt mệt mỏi sợ hãi kêu.

Ông ta không quan tâm đến cô, dứt khoát tách hai chân cô ra chen dươиɠ ѵậŧ giả vào. Đến khi vào được hết mới hài lòng xoa vυ' cô.

“Cứ để thế đến sáng mai, không thì nửa đêm cɧó ©áϊ lại động dục mất”.