Cuộc Sống Của An Nguyệt

Chương 2

An Nguyệt bị bác cả của mình thao cả một buổi sáng, đến khi cô không chịu được nữa khóc lóc xin tha mới dừng lại.

An Đông sau khi sung sướиɠ xong liền nằm trên giường để cho cháu gái liếʍ sạch dươиɠ ѵậŧ của mình mới thôi. Ông bóρ ѵú An Nguyệt khàn giọng hỏi “Ngày lễ 2/9 dự tính thế nào?”

“Cháu được nghỉ 4 ngày, cháu muốn...muốn về quê thăm bố mẹ”. An Nguyệt đang ngậm côn ŧᏂịŧ liền lúng búng trả lời.

“Không được. Chỉ được về 1 ngày thôi”. An Đông vừa nghe liền biết tiểu dâʍ đãиɠ này sợ phải ở lại trên này hầu hạ mình nên mới trốn về quê.

“Nhưng mà...aa...”

An Nguyệt còn muốn nói thêm liền bị ông ta bóp ngực một cái thật mạnh, cô đau đớn kêu lên một tiếng không dám nói tiếp nữa.

Bị ông ta chơi cả một buổi sáng làm thể lực An Nguyệt cạn kiệt, cô đói đến mức bụng đinh vào lưng. Cuộc đi chơi đã hẹn sẵn cũng phải huỷ vì An Đông không chịu cho cô ra khỏi nhà.

An Đông ngồi dậy, ông ta đưa cho An Nguyệt bộ váy ngủ gần màu đen hai dây bảo cô mặc vào, lại còn không cho phép mặc đồ lót.

“Bác cả...phải mặc như thế này sao?” An Nguyệt nhìn bộ dạng dâʍ đãиɠ của mình liền hỏi.

“Còn cái này nữa, tiểu cɧó ©áϊ”.

An Đông lại đưa đêm cho cô một quả trứng rung, ông ta bắt cô phải nhét sâu vào trong hoa huyệt.

“Không...”

“Đừng để ta phải nói nhiều”.

An Nguyệt bị bộ dạng doạ người của ông ta doạ sợ, chỉ biết lặng lẽ nghe lời.

Váy ngủ chỉ dài đến mông, chỉ cần cô khẽ động là sẽ nhìn thấy hoa huyệt trống không bên dưới. Cô không dám đi lại quá mạnh chỉ sợ làm rơi trứng rung ra ngoài sẽ bị ông ta trừng phạt.

Nhẫn nhịn trứng rung trong người cả một ngày cuối cùng đến buổi tối An Đông cũng đồng ý lấy nó ra cho cô.

“Thật da^ʍ, nhìn nó xem, ướt đẫm này”. An Đông cho hai ngón tay vào hoa huyệt cô trêu đùa một lúc liền cất giọng.

“Aa...lại vào sâu nữa rồi. Bác cả...cháu rất khó chịu huhu”.

An Nguyệt bị ông trêu chọc chỉ biết kêu khóc, cả ngày hôm nay cô bị nó dày vò phát điên.

“Nói ta nghe xem, khó chịu thế nào?”

“Rất ngứa...hoa huyệt cháu rất ngứa”. An Nguyệt vặn vẹo người kêu khóc, bộ dáng thật động lòng người.

“Có muốn được dươиɠ ѵậŧ lấp đầy không? Nói bác cả nghe xem”. An Đông dâʍ đãиɠ cười, giờ này côn ŧᏂịŧ ông đã căng trướng đến khó nhịn.

“Muốn...huhu...muốn côn ŧᏂịŧ thao cháu”. An Nguyệt giờ phút này chỉ biết khóc mà trả lời.

“Nhìn xem, có giống cɧó ©áϊ không?”

An Đông bế cô đến trước gương, để cho An Nguyệt nhìn bộ dạng da^ʍ tiện của mình trước gương mà hỏi. Trong gương phản chiếu, một cô gái trần chuồng được một người đàn ông đáng tuổi ba mình đang nhìn chằm chằm vào hoa huyệt chảy nước của cô.

“Huhu...tiểu tiểu cɧó ©áϊ muốn côn ŧᏂịŧ. Bác cả, mau, mau thao cháu”.

An Nguyệt mặc kệ tất cả, lúc này cô chỉ mong có côn ŧᏂịŧ căng cứng nhét vào hoa huyệt dâʍ đãиɠ của mình mà thôi.

“Được, như cháu muốn.A...thật chặt..”

An Đông đáp lại, ông đánh hông một cái côn ŧᏂịŧ liền chui vào hoa huyệt non mềm của cháu gái.

“Bác cả...sâu quá...” An Nguyệt dâʍ đãиɠ mà kêu lên, cô nhìn bộ dạng mình trong gương mà hét lớn.

“Cɧó ©áϊ...mau gọi baba...”

“Baba chậm thôi...con gái chết mất...hoa huyệt bị thao chết mất huhu...” Cô mặc kệ tất cả, chỉ biết chìm trong khoái lạc mà kêu gào.

An Đông nghe cháu gái gọi mình là baba liền sung sướиɠ rút ra đâm vào thật mạnh, tiểu dâʍ đãиɠ trong tay đúng là yêu tinh mà.

“Côn ŧᏂịŧ to quá...sướиɠ quá...mau...mau thao con...”

“Aa...thao chết ngươi. Đồ con điếm, lại muốn được baba thao như vậy”. An Đông nhìn cháu gái quyến rũ như vậy không nhịn được chửi tục.

“Aaa...con gái ra đây...aa...”

An Nguyệt hét lớn, kɧoáı ©ảʍ đánh úp làm cho nước cô run rẩy thật lâu hoa huyệt đạt cao trào liền không nhịn được mà tiểu ra.