Lại Lên Trang Đầu

Chương 25

"Khụ khụ khụ!" Nguyễn Tĩnh ho khan vài tiếng, cười hi hi nói: "Anh đã biết rồi, chuyện này thật ra. . ."

Bùi Dĩ Mặc sắc mặt càng ngày càng đen, Nguyễn Tĩnh ngừng nói, tròng mắt đảo quanh, nói: "Ai, việc này cũng không thể hoàn toàn trách em mà, ba anh rất hào phóng, bỗng chốc viết một triệu. Em nghèo lắm nên chưa thấy qua nhiều tiền như vậy, bỗng chốc bị tiền tài đánh tan tinh thần, cho nên mới bị buộc thỏa hiệp. Dù sao anh yên tâm, em đồng ý với ông ấy rời khỏi anh, nhưng em không đi tìm anh, nhưng anh lại đi tìm em, em như vậy cũng không vi phạm hứa hẹn với ba anh, đúng không?"

Nhìn cô hấp tấp giải thích, anh vẫn cảm thấy đáng yêu, anh thật không thể cứu nữa rồi. Anh hoài nghi có phải kiếp trước nợ cô ấy cái gì hay không?

Bùi Dĩ Mặc lạnh nhạt nhìn cô, ngữ khí nghe không ra là đã tha thứ cho Nguyễn Tĩnh hay chưa: "Nếu như lần sau có người lại cho em nhiều tiền hơn, mấy trăm mấy tỷ, em cũng thật sự sẽ rời khỏi anh huh?"

"Mấy trăm mấy tỷ!?" Nguyễn Tĩnh trừng lớn hai mắt, ở trong lòng cấp tốc tính một chút mấy trăm mấy tỷ là bao nhiêu tiền, rất nhanh liền hít một ngụm khí lạnh, không tự chủ được liền đem những lời trong lòng nói ra: "Thực sự có nhiều tiền như vậy thì em còn ở bên cạnh anh làm gì!"

Vừa nói xong cô lập tức liền phản ứng lại, gắt gao che miệng mình, nhìn anh, sắc mặt Bùi Dĩ Mặc đen như đít nồi rồi, nhanh chóng chữa cháy: "A ha ha ha, em đùa thôi, ý em là, nhiều tiền hơn nữa em cũng sẽ không rời khỏi anh, thật đó A Mặc."

Trong lòng Nguyễn Tĩnh chậc lưỡi, nếu như thực sự có mấy trăm mấy tỷ, có đồ ngốc mới cự tuyệt đối phương.

Bùi Dĩ Mặc nhìn cô, đứng lên, "Đi thôi."

"Hả? Phải đi rồi sao." Nguyễn Tĩnh không biết Bùi Dĩ Mặc có còn tức giận hay không, cũng không nói gì, trong lòng vô cùng luyến tiếc.

Bùi Dĩ Mặc quay đầu liếc nhìn, khẽ chọc vào trán cô, "Nếu không? Em còn muốn làm công việc này? Trở về anh có chuyện rất quan trọng nói với em."

Chuyện quan trọng gì không thể nói chậm hơn một ngày sao? Còn một ngày nữa thôi có thể kết thúc rồi, mấy trăm tệ rất lớn đó, huhu, thật sự là rất đáng tiếc đó.

Không còn cách nào khác cô đành đi theo Bùi Dĩ Mặc lên xe, Nguyễn Tĩnh tâm tình sa sút ngồi vào bên trong góc.

Bùi Dĩ Mặc nhìn cô bị bức đến vậy cười ra tiếng, cắn răng nói: "Em nói xem, như vậy hoài? Em thiếu mấy trăm tệ này à!?"

Ngẩng đầu liếc anh, Nguyễn Tĩnh u oán mở miệng: "Anh không hiểu đâu."

Bùi Dĩ Mặc bị cô nói đến vậy, bất đắc dĩ nói: "Được rồi, anh sẽ đền cho em."

Nghe được bồi thường, thần sắc Nguyễn Tĩnh sáng ngời, rồi lại dịu đi, lặng lẽ meo meo ngắm Bùi Dĩ Mặc. Hắc hắc, mấy trăm tệ này vốn có thể lấy được mà.

Xoa xoa đầu của cô, Bùi Dĩ Mặc không nói gì nữa, dù sao đã chuẩn bị bất ngờ cho cô, khẳng định cô sẽ thích.

Xe dừng ở trước biệt thự tư nhân của Bùi Dĩ Mặc, Nguyễn Tĩnh mang vẻ mặt phức tạp đi theo anh tiến vào biệt thự.

Bùi Dĩ Mặc phân phó quản gia đem cặp tài liệu của anh trên lầu xuống. Tùy tay đưa ly nước nóng cho Nguyễn Tĩnh, "Uống nước đi anh có chuyện quan trọng muốn nói với em."

Nguyễn Tĩnh nhận ly nước, ngẩng đầu một ngụm uống hết ly nước.

Quản gia cầm văn kiện xuống dưới, đưa cho Bùi Dĩ Mặc. Đơn giản lật xem, xác định văn kiện không có gì sai, đưa nó cho Nguyễn Tĩnh.

Nguyễn Tĩnh còn vì mất trăm tệ kia mà buồn phiền, chậm rì tiếp nhận văn kiện.

"Đây là cái gì?" Vừa nói vừa tùy ý lật văn kiện, càng xem ánh mắt Nguyễn Tĩnh trừng càng lớn.

Trời, thật nhiều tiền, bao nhiêu số không vậy, cô không đếm được!

Ngẩng đầu, tha thiết nhìn Bùi Dĩ Mặc: "Cái kia A Mặc, số tiền này là? Ý của anh là?"

Trong lòng Nguyễn Tĩnh vẫn còn đang chưa kịp hiểu ý của anh, không phải là chuẩn bị cho cô tiền đó chứ?

Bùi Dĩ Mặc cầm văn kiện, "Văn kiện này có ba phần, một phần là số tiền anh hiện gửi ngân hàng, một phần là tiền đầu tư trên danh nghĩa của anh, còn có một phần là cổ phiếu chứng khoán gì đó. Cái này toàn bộ là tài sản cá nhân của anh."

Bùi Dĩ Mặc nhìn Nguyễn Tĩnh, tay trái cầm văn kiện, tay phải lấy ra một cái nhẫn, đột nhiên liền quỳ một gối xuống trước mặt Nguyễn Tĩnh, "Cho nên, Tĩnh Tĩnh, em có nguyện ý gả cho anh không, rồi toàn bộ tài sản này đều đứng tên em."

Nguyễn Tĩnh vẻ mặt dại ra nhìn Bùi Dĩ Mặc, cô biết anh rất nhiều tiền, nhưng là cô không nghĩ tới, anh lại nhiều tiền như vậy!

"Vâng!" Nguyễn Tĩnh hưng phấn bổ nhào vào trong lòng Bùi Dĩ Mặc, "Đồng ý đồng ý, Bùi Dĩ Mặc, em nguyện ý gả cho anh!"

"A!"

Chưa kịp vui mừng thì Bùi Dĩ Mặc phát ra tiếng kêu thảm thiết.

Quản gia cùng người làm nghe được thanh âm nhanh chóng chạy đến, nhìn thấy bà chủ tương lai bọn họ, với tư thế không thể miêu tả, ngồi trên người ông chủ. Mấy người đồng nhất quay sang chỗ khác.

"Tĩnh Tĩnh, thắt lưng. . . thắt lưng của anh. . ." Bùi Dĩ Mặc nghiến răng nghiến lợi kêu lên.

Nguyễn Tĩnh từ trong lòng anh bò ra, có chút chột dạ dìu anh đứng lên, lo lắng nói: "Không có việc gì chứ? Thắt lưng anh sao yếu vậy ? Yên tâm, nếu thật sự hỏng rồi em cũng sẽ không ghét anh đâu." Dù sao anh có nhiều tiền vậy!

Đỡ thắt lưng của mình, Bùi Dĩ Mặc đen mặt, "Anh không sao, Tĩnh Tĩnh em lần sau không cần xúc động như vậy, cẩn thận một chút."

"Ừ ừ." Nguyễn Tĩnh vội vàng gật đầu, sau đó lại tận lực khống chế cảm xúc kích động trong lòng, chậm nói: "A Mặc, chúng ta hiện tại đi lĩnh chứng đi, thừa dịp cục dân chính còn chưa tan tầm." Vừa nói vừa nhìn ba phần văn kiện kia, trong giọng nói tràn đầy chờ mong sốt ruột.

Bùi Dĩ Mặc đỡ thắt lưng tay run run. Là anh không nghĩ, anh còn tưởng rằng nói số tiền mình đang sở hữu cho Nguyễn Tĩnh, cô cũng sẽ không dễ dàng đồng ý gả cho anh. Sớm biết vậy, ngay từ đầu nói cho cô biết luôn đỡ lãng phí thời gian dài như vậy.

Xoa xoa thắt lưng, Bùi Dĩ Mặc giữ chặt tay Nguyễn Tĩnh, trên mặt cuối cùng cũng lộ ra nụ cười đầu tiên của hôm nay, "Được, chúng ta đên Cục dân chính đi."

*

Một giờ sau, cầm giấy chứng nhận kết hôn, hai người vui vẻ ngồi lên xe.

Bùi Dĩ Mặc hưng phấn cất giữ hai tờ giấy kia, nghĩ rằng người này cuối cùng anh đã cưới được!

Nguyễn Tĩnh kích động cầm văn kiện kia, nghĩ rằng số tiền này cuối cùng đã về tay cô!

Tài xế Lão Trương thông qua kính chiếu hậu lặng lẽ nhìn hai người vài lần, cảm thấy giờ phút này vẻ mặt tươi cười hai người có chút đáng sợ!

*

Vợ chồng mới cưới, ngoại trừ chuyện phải chuyển đến sống cùng nhau thì không có gì thay đổi. Nguyễn Tĩnh rối rắm rất lâu, vẫn là đề nghị Bùi Dĩ Mặc không làm hôn lễ, tạm thời giấu đi.

Bùi Dĩ Mặc suy nghĩ một chút đồng ý yêu cầu của Nguyễn Tĩnh, nhưng anh cũng đưa ra yêu cầu của bản thân.

"Anh đồng ý tạm thời không công bố tin tức chúng ta kết hôn, nhưng là có một điều em phải nghe anh, cùng anh đi gặp người lớn."

Nguyễn Tĩnh trong lòng hơi nhảy dựng, đề nghị: "Có phải quá nhanh hay không?" Chủ yếu là cô có chút sợ nhìn thấy ba của Bùi Dĩ Mặc, ông chú đẹp trai phong độ.

"Không sao, chúng ta lĩnh chứng rồi. Bằng không trực tiếp công khai chúng ta đã kết hôn, em chọn một đi."

Suy nghĩ một chút, Nguyễn Tĩnh vẫn là lựa chọn cùng Bùi Dĩ Mặc đi gặp người lớn, dù sao công khai sẽ gặp rất nhiều phiền phức.

Hai người kết hôn được hai tháng, Nguyễn Tĩnh mới theo Bùi Dĩ Mặc bước vào Bùi gia.

Trở lại Bùi gia, vừa vặn gặp Bùi Tiến đang nghiêm túc giáo huấn Bùi Ngôn Cảnh, mắng hắn đến không còn mặt mũi. Kỳ thực là vì chính tai ông nghe được con trai mình kêu Ngô Tổ là ba, trong lòng vô cùng khó chịu, không mắng một chút không được.

Bùi Ngôn Cảnh vẻ mặt khiêm tốn nghe ông mắng, ánh mắt đảo liên tục, một lúc vô ý nhìn thấy Bùi Dĩ Mặc cùng Nguyễn Tĩnh. Trong lòng hắn vui vẻ, lập tức chỉ vào hai người lớn tiếng nói: "Ba, anh họ mang theo chị dâu về kìa."

Bùi Tiến miệng liên tục mắng lập tức dừng lại, xoay người quả nhiên nhìn thấy Bùi Dĩ Mặc mang theo bạn gái minh tinh trở lại, hơi có chút kinh ngạc. Đối với hai người gật đầu: "Mọi người về rồi à."

Nguyễn Tĩnh vô cùng tự nhiên gọi "Chú ba". Bùi Tiến nổi tiếng là người lạnh lùng, đối mặt với Nguyễn Tĩnh khó khăn lắm mới nở được nụ cười, lấy ra trong túi một vật phẩm trang sức bằng ngọc, nói: "Đây là quà gặp mặt, lần sau sẽ chuẩn bị tốt hơn." Nói xong lại trách cứ nhìn qua Bùi Dĩ Mặc, "Sao mang bạn gái về không nói trước với người trong nhà một tiếng?"

Bùi Dĩ Mặc trong lòng buồn bực, không hiểu nói: "Chú ba, không phải con đã nhắn tin thông báo trong Wechat đó sao?"

Nhìn vẻ mặt mờ mịt của ba mình, Bùi Ngôn Cảnh nhịn không được mở miệng nhắc nhở: "Ba, khi đó ba đang bị mẹ phạt quỳ bàn phím, không có coi di động cho nên không thấy anh họ nói."

Bùi Tiến quay đầu hung hăng trừng mắt nhìn con trai, quỳ bàn phím là chuyện có thể tùy tiện nói ra sao, hả!

Nguyễn Tĩnh vụиɠ ŧяộʍ sờ một chút vật phẩm trang sức bằng ngọc Bùi Tiến cho cô, cảm giác rất tốt, không biết có thể bán được bao nhiêu tiền, phải tìm người hiểu biết định giá xem sao.

Nhìn bộ dạng này của cô, Bùi Dĩ Mặc biết chắc là cô đang nghĩ chuyện không tốt, dùng sức nắm tay cô: "Đây là vật rất có giá trị, em đừng nghĩ đem bán nó, để lại cho con trai con gái chúng ta cũng tốt."

Suýt nữa Nguyễn Tĩnh không giữ được bình tĩnh, nhẹ nhàng liếc mắt nhìn anh, nhanh như vậy đã nghĩ chuyện con cái, nghĩ hay thật đấy.

Bước chân từ trên cầu thang giậm xuống "rầm, rầm, rầm" không khó để nhận ra người đến không vui, Bùi Tiền giương mắt vừa vặn nhìn thấy hai người ánh mắt đưa tình phía trước, tức giận đến mặt mũi đỏ bừng.

Chạy vội đến trước mặt hai người, Bùi Tiền giống như bị lừa, khϊếp sợ nhìn Nguyễn Tĩnh: "Cô không phải cầm của tôi một triệu, đồng ý phải rời khỏi A Mặc sao!?"

Nguyễn Tĩnh trấn định nhìn Bùi Tiền, sắc mặt đứng đắn: "Con quả thật rời khỏi A Mặc, là chính anh ấy muốn gặp con mà, con không có cách nào khác."

Bùi Tiền nghẹn họng nhìn trân trối, làm sao có thể có người không biết xấu hổ như vậy. Vấn đề là ông còn thấy đối phương nói rất có lý nữa mới chết!

Bùi Tiến nghe được ông anh ngốc của mình nói đưa Nguyễn Tĩnh một triệu, vốn mặt đã đen trở nên càng đen hơn.

Ông vĩnh viễn cũng không thể quên được, ngày trước khi ông bị ông anh này chi phối lẫn đe doạ. Cả ngày cầm một xấp chi phiếu lượn lờ trước mặt ông, lúc đó ông đang yêu Nhiễm Tích, Bùi Tiền biết chuyện liền lấy tiền muốn ông rời khỏi Nhiễm Tích. Có một lần, trong vòng một ngày ông anh này đưa cho ông tổng cộng hết một tỷ!

Bùi Tiền trước kia không phải tên Bùi Tiền, mà là Bùi Trí. Vì chuyện này, ba ông trực tiếp cho hắn sửa tên lại thành Bùi Tiền. Đợi đến khi nó đi lấy vợ, chính là ngày cưới Nhiễm Tích, ba ông vui đến suýt ngất, ở trong tiểu khu mọi người liền cảm thán, quả thực là sinh con trai là một điều hạnh phúc, nhưng có phải sau này vẫn hạnh phúc như vậy hay không là một điều khó nói! Nói xong còn cười một trận.

Cho nên nói ông anh này của ông thật là. . . Ai, một lời khó nói hết.