Đường Minh ngạc nhiên khi thấy An Nhiên nhìn thẳng vào hồn ma nữ giống mình. Nhưng hiện giờ không phải lúc thích hợp để hỏi chuyện, nên Đường Minh chỉ phân tâm đôi chút rồi lại tập trung chú ý vào hồn ma trước mặt. Diệu Diệu phản ứng chậm hơn hai người, chú chó nhỏ tuy không nhìn thấy, nhưng bản năng của động vật khiến nó có khả năng cảm nhận đặc biệt. Khi hồn ma nữ xuất hiện, Diệu Diệu đang ngoan ngoãn nằm lim dim trong lòng An Nhiên liền bất chợt dựng đứng hai tai, gương mặt hoảng hốt, sau đó hướng về phía Lâm Tuấn sủa điên cuồng. Lâm Tuấn là chủ nhân của Diệu Diệu, cậu ta vốn đã cảm thấy không thoải mái khi chú chó của mình quấn lấy một người ngoài như An Nhiên, giờ lại bị Diệu Diệu sủa, cậu ta cảm thấy vô cùng mất mặt và tức tối. An Nhiên nhanh chóng giữ lấy Lâm Tuấn đang chuẩn bị bỏ đi, cậu nói nhỏ: “Đừng động đậy, cô ta đến rồi, ở ngay sau lưng cậu!” Nghe An Nhiên nói, sắc mặt Lâm Tuấn lập tức trắng bệch. Tuy dáng vẻ Lâm Tuấn như đang ngồi trên đống lửa, nhưng Đường Minh đã giải thích từ khi họ bước vào rằng vị trí ngồi của mỗi người đều đã được tính toán trước, không thể tùy tiện thay đổi. Vì vậy, trước ánh mắt đồng cảm của An Nhiên, Lâm Tuấn chì biết ghìm lại hành động bỏ chạy, miễn cưỡng tiếp tục ngồi yên tại chỗ, không dám động đậy.
May thay, thầy Đường mà Lưu Thiên Hoa giới thiệu này rất đáng tin cậy, với sự bảo vệ của cậu ta, hồn ma nữ không thể chạm vào đám Lâm Tuấn. Có sự bảo vệ của Đường Minh, An Nhiên có thể bình tĩnh quan sát hồn ma trước mặt. Càng quan sát tỉ mỉ, cậu càng cảm thấy trên người cô ta tỏa ra một sự oán giận và ác tâm mạnh mẽ. Nỗi thù oán đến mức chỉ hận một nỗi không thể chôn cả thế giới theo mình khiến An Nhiên cảm thấy kinh hoàng, khϊếp sợ. Nhưng khi cậu nhớ đến cái chết thảm thương của cô ta, đến cả tử thi cũng không còn toàn vẹn, cậu lại cảm thấy tiếc thương nhiều hơn. Năm ấy nạn nhân bị hung thủ chặt xác, vứt ra công viên, đầu và chân tay còn bị đun trong dầu nóng, chế biến thành món sườn chua ngọt đem bán. Tội ác tàn nhẫn như vậy nhưng thẩm phán chỉ kết tội hung thủ ngộ sát! Tính ra thì hung thủ “bồ nhí” năm ấy đến nay cũng ra tù rồi. Sự đời bất công đến vậy, thử hỏi người chết sao có thể yên nghỉ!?
Tuy không nghe thấy Đường Minh nói gì, nhưng An Nhiên có cảm giác kỳ lạ rằng cậu ta đang giao tiếp với hồn ma. Thực tế cũng chứng minh cảm giác của An Nhiên không sai, vì không lâu sau đó, Đường Minh đã biết được nguyên nhân Lâm Tuấn bị cô ta ám vào người.
còn tiếp