“Lan Tâm, nữ, 19 tuổi.
Những năm trước trống rỗng, không hề có ghi chép gì, lần đầu tiên cô xuất hiện là ở huyện thành, có người từng nhìn thấy cô bước xuống từ một chiếc xe màu đen.
Nhưng thời gian đã lâu, camera nơi đó cũng mất, căn bản không thể tìm được biển số xe.
Sau này cô được một nhà chủ tiệm văn phòng tứ bảo thu lưu, nói là thu lưu, nhưng trên thực tế là làm công cho nhà họ.
Nghe nói cha của chủ tiệm xem cô như là cháu gái, không lâu trước đó đã mất, khi mất có để lại cho cô hai vạn tệ.
Lợi dùng hai vạn này, Lan Tâm có thể từ huyện nhỏ đến thành phố 49 làm công.
Bởi vì không có văn bằng, trình độ văn hoá cũng không cao, cô chỉ có thể làm việc vặt ở các hội sở, hộp đêm.
Căn cứ vào những gì Lan Tâm miêu tả, cô sinh ra ở trên núi, từ nhỏ đã bị vứt bỏ trong rừng cây, may mắn được một người hảo tâm nhặt về nuôi.
Người ông nhận nuôi cô đã mất vào hai năm trước, chú và thím nhận sính lễ, muốn bán cô cho một người đàn ông làm nghề gϊếŧ heo đã goá vợ trong thôn. Một thím ở nhà bên giúp cô chạy trốn suốt đêm, ở trên đường cao tốc, Lan Tâm gặp được hai thanh niên hảo tâm, bọn họ đã đưa cô tới huyện thành.
Lần đầu tiên xuất hiện ở huyện thành, hoàn toàn trùng khớp với thông tin có trên tư liệu.
Sau khi đến thành Tứ Cửu, cô vẫn luôn sống ở khu chung cư cũ nát kia. Không có bạn bè, không có quan hệ xã hội, thậm chí cấp dưới của hắn cũng không thể tra ra được trình độ học vấn của cô.”
Khép tư liệu lại, đầu ngón tay Thịnh Nghiêm Minh theo thói quen gõ lên mặt bàn.
“Không có văn hóa sao?”
“Đồ dỏm chỉ có thể là đồ dỏm, chỉ được mỗi gương mặt là tương tự.”
Có chút tiếc nuối thở dài, “Từ nhỏ đã ở trong núi sâu, cho nên mới đơn thuần như vậy sao? Vậy cũng tốt.”
“Quá khứ thật sự có chút bi thảm, nhưng nếu ngoan ngoãn sắm tốt vai một kẻ thế thân, không vọng tưởng đến những thứ xa vời, tôi không ngại đối xử tốt với cô hơn một chút. Lan Tâm, đừng làm cho tôi thất vọng!”
Người đàn ông lấy bật lửa từ trong túi quần ra, sau đó châm thuốc.
Thịnh Nghiêm Minh đứng ở tầng cao nhất, xuyên qua cửa sổ sát đất nhìn dòng xe cộ thoi đưa bên dưới, những chiếc xe nối đuôi nhau qua lại hệt như những con kiến đang di chuyển theo bầy.
Thở ra một luồng khói trắng, tầm mắt của người đàn ông dần trở nên mơ hồ, ánh mắt vẫn hướng về một nơi xa xăm như cũ.
Hắn xoay người, lấy một tấm ảnh được đặt sâu bên trong ngăn kéo.
Ảnh chụp có chút ố vàng, bên trong có sáu người.
Năm người đàn ông và một cô gái.
“Người ta nói rằng cố thổ nan li(1), nhưng đã tám năm rồi, tại sao em vẫn chưa chịu trở về?”
Người đàn ông rít một hơi thật sâu rồi phun ra, khói thuốc lượn lờ trước mắt, khiến gương mặt anh tuấn của hắn bắt đầu trở nên mơ hồ.
(1) Cố thổ nan li: không muốn rời xa quê hương.