“Lan Tâm, toà miếu nhỏ này của chúng ta không chứa nổi vị đại Phật như cô đâu, tôi đã báo với bên phía nhân sự, để bọn họ kết toán tiền lương một tháng cho cô. Chúng ta hảo tụ hảo tán có được không?” Ngữ khí của đàn ông trung niên trước mặt vô cùng bình tĩnh, có chút trào phúng nói.
Hội sở lớn nhất thành phố lại nói mình chỉ là một toà miếu nhỏ, ẩn ý cười cợt Lan Tâm, cô vừa nghe đã hiểu.
Nếu là trước đây, cô đã sớm giận dỗi đi về, nhưng bây giờ không được.
Cô biết có người đang nhìn chằm chằm vào mình.
Giọng nói của cô rất lớn, nhưng lại hết sức hèn mọn.
“Giám đốc, xin ông đấy, đừng đuổi việc tôi có được không? Tôi ngàn dặm xa xôi đến thành phố này, thật vất vả mới tìm được một công việc, không muốn mất đi nó.” Lan Tâm khóc nức nở nói.
“Đó là chuyện của cô, liên quan gì đến tôi? Nơi này của chúng tôi không phải làm từ thiện! Năng lực làm việc của cô không tốt, tôi không có cách nào tiếp tục cho cô làm được!” Người đàn ông trung niên lạnh nhạt mở miệng.
“Tôi ngày nào cũng đi làm đúng giờ, cần cù chăm chỉ, là người đến sớm nhất, cũng là người về nhà trễ nhất, năng lực làm việc của tôi có chỗ nào không tốt cơ chứ?”
“Ở nơi này của chúng tôi, không phải chỉ nỗ lực thôi là đủ, cô ngay cả mắt nhìn người cũng không có, còn muốn ở vũ trường làm việc sao?” Hắn ta khinh thường nói.
Lan Tâm hít sâu một hơi, “Tôi hiểu rồi, chuyện đêm nay, cho dù tôi không sai thì cũng biến thành người sai có phải không?”
“Cô tự mình ngẫm lại đi, ở thành phố này, thế lực chính là sự công bằng, cô không có thế lực thì đừng đòi hỏi được người ta tôn trọng.”
Nói xong mấy lời này, người đàn ông trung niên lập tức rời đi, chỉ để lại mấy tên bảo vệ nhìn cô bằng ánh mắt đồng tình.
Người đàn ông nhìn qua cửa sổ xe, chỉ thấy cô gái chậm rãi dựa vào tường ngồi xổm xuống, cô vùi mặt vào giữa hai đầu gối, hệt như một con mèo nhỏ bị kẻ khác ức hϊếp không có chỗ đi, chỉ có thể tự mình liếʍ láp vết thương.
Bàn tay bị thương mới vừa được băng bó, trong bóng đêm vẫn có thể nhìn thấy máu thấm ra, có lẽ không chịu nổi cơn đau từ vết thương, mèo con thậm chí không thể tự ôm lấy mình.
Thoạt nhìn có chút chua xót lại đáng thương.
Lan Tâm không dám cử động chút nào, bởi vì cô thấy được, người đàn ông bên trong chiếc siêu xe kia, vẫn luôn nhìn cô chăm chú.
Hiện tại, Lan Tâm mới có thời gian suy xét mọi chuyện xảy ra tối nay.
Đầu tiên, người đàn ông nhìn cô đến thất thần, còn đi từ bên trong ra ngoài cứu giúp cô, còn có câu nỉ non “quá giống” kia.
Một đáp án miêu tả sinh động.
Cô và người quen cũ, hoặc có thể là người trong lòng của người đàn ông kia cũng nên, đặc biệt giống nhau!
Sau khi tìm ra đáp án, nếu không phải còn đang diễn, cô có lẽ đã vui vẻ mà nhảy cẫng lên.
Cô vô cùng kích động, bởi vì cơ hội mà cô chờ đợi lâu nay, rốt cuộc cũng xuất hiện.
Nhưng mà, dù cô vùi đầu hồi lâu, nước mắt trên mặt như muốn khóc cạn, nhưng vẫn không thấy người đàn ông kia có ý định đi tới.
Nếu không phải vẫn còn cảm nhận được ánh mắt nóng rực đấy, cô đã cho rằng tất cả mọi chuyện xảy ra đêm nay đều là ảo giác.
Lan Tâm quyết định chủ động xuất kích một lần nữa.