Một khúc nhạc vừa tấu xong, trong lầu son lặng ngắt như tờ, mọi người còn khϊếp sợ bên trong bản tấu đàn tình nghĩa vướng bận này.
Đột nhiên, một tràng vỗ tay cười to phá vỡ sự im lặng này, mọi người mới như vừa chợt tỉnh từ trong một giấc mơ.
Tiếp theo, trong lầu liên tiếp vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, ánh mắt nhìn về phía thân ảnh uyển chuyển trên đài càng thêm nóng rực.
"Nữ nhân này thật sự là tài mạo song toàn, trên đời này hiếm có khó tìm a~"
Một vị quan to ngồi ở hàng ghế đầu đột nhiên mở miệng, khiến cho một mảnh thanh âm phụ họa không ngừng vang lên.
Ngô ma ma đứng ở một bên hầu hạ trên mặt ý cười sắp ngừng không được, lão quan gia này càng không ngừng cổ vũ, tiền bán lần này không phải là cũng càng cao hay sao?
Trên sân khấu, nhân vật chính dưới tấm màn che thần sắc bình thản, phảng phất hết thảy mọi chuyện ở đây đều không hề liên quan đến nàng.
Lại khom người uốn gối, lui về phía hậu trường.
Ngô ma ma bồi phụng ở bên cạnh mấy vị quan lão gia, vẻ mặt tươi cười đi lên sân khấu.
"Các vị lão gia công tử, cảm tạ đêm nay đã nể tình mặt mũi đi tới Xuân Hoa lâu của ta. Vừa rồi là màn biểu diễn của tân hoa khôi Lan Tâm của Xuân Hoa Lâu chúng ta mọi người còn hài lòng sao? ”
"Nói vậy mọi người cũng biết, ta cũng sẽ không quanh co lòng vòng."
Lời còn chưa dứt, mọi người dưới đài đều lộ ra vẻ chờ mong.
"Tối nay, không chỉ mời các vị đến nghe khúc tấu đàn, mà còn là đêm đấu giá đêm đầu tiên của Lan Tâm cô nương của chúng ta!"
Hài lòng nhìn dưới đài cao phát ra tiếng ồn ào sôi trào, Ngô ma ma đè tay, ý bảo mọi người yên tĩnh lại.
"Nói vậy mọi người cũng biết, đạo lý xuân tiêu một đêm đáng giá ngàn vàng, còn lại nói lão thân cũng không nói rõ, người nào ra giá cao thì lấy được! Đấu giá bắt đầu!"
" Giai nhân như thế, lão phu xuất ra 1000 vàng!"
Lão giả ở hàng thứ ba vuốt ve râu dê mở miệng.
"Cao viên ngoại, ngài luôn sợ là lực bất tòng tâm đi? Vẫn là đừng lãng phí xuân tiêu như vậy, ta ra giá 1500 vàng! "
Một tên ăn chơi trác táng cùng hàng với hắn cười đùa, nhất thời dẫn đến một trận ồn ào cười to.
Lão giả tức giận đến mặt đỏ tai bừng, nhưng cũng không mở miệng nữa.
" Vương lão tam, ngươi cười nhạo Cao viên ngoại, ai mà không biết lần trước ngươi ở chỗ Hồng Hồng cô nương Phi Hoa Lâu cách vách một khắc đồng hồ cũng không kiên trì được."
Cách đó không xa trên một cái bàn khác, đồng dạng là ăn chơi trác táng giống như hắn lại mở miệng cười nhạo nói.
"Xì hơi! Lần đó là lão tử đột nhiên đau bụng mới sốt ruột rời đi. "
Hắn tức giận đến mặt đỏ tai hồng vội vàng đứng dậy muốn biện giải.
"Ha ha ha ha ha."
Mọi người một trận cười to.
Loại chuyện về độ bền bỉ của năm nhân này, bất luận là ở cổ đại hay hiện đại, mức độ quan trọng đều có thể ở xếp hạng thứ nhất ở trong lòng của bọn họ.
"Ha ha ha ha ha." Mọi người cười to.
Nam nhân trong lầu ngươi một lời ta một câu can thiệp lại giá, Ngô ma ma đứng ở trên đài cao nghe giả đấu giá càng ngày càng cao đã cười đến không khép miệng lại được.