Độc Tôn Thiên Hạ

Chương 116: Cây Vỡ Lòng

“Hợp Thể kỳ là mạnh nhất rồi ư?”

Diệp Thần Phi khẽ nhíu mày, người có thể chém đứt nhân quả của phiến lá này xuống, sau đó bỏ vào dòng thời gian chắc chắn không thể chỉ là một Hợp Thể kỳ nho nhỏ.

Nhưng cũng có thể tìm người hỏi một chút.

Nghĩ thế, Diệp Thần Phi chuẩn bị tóm người lại.

Nhưng hắn bỗng nhiên nhìn thấy một cái tên quen thuộc trong thần niệm.

“Ừm, vào đó nhìn xem thế nào”.

Một lát sau, xe lừa nhanh chóng đi tới một nơi hết sức phồn hoa.

Nơi này được trang trí cao hơn không chỉ là một bậc.

Trong đó, có một tòa lầu cao chín tầng, trông cực kỳ xuất chúng.

Trên bảng hiệu kia viết ba chữ thật lớn.

Vạn Bảo Các.

“Đúng là một thế lực lớn, cửa hàng trải khắp đại lục”.

Diệp Thần Phi xuống xe, dẫn Diệp Hiểu Hiểu và Cốc U Lan đi vào Vạn Bảo Các.

Giống với những nơi khác, tầng thứ nhất cũng đông đúc và chật chội.

Diệp Thần Phi đảo mắt nhìn, phát hiện hàng hóa nơi này có chút khác biệt với liên minh Cửu Thành bên kia.

Nhất là tỉ lệ đan dược, giảm xuống trên diện rộng.

Chiếm phần nhiều hơn chính là các loại máu yêu thú, nội đan yêu thú.

Hơn nữa những thứ này cũng được ưa chuộng rất nhiều.

Tu sĩ ở nơi này cũng khá là kỳ quái.

Linh lực trong người họ bị pha tạp khá nhiều, nhưng tố chất cơ thể lại rất mạnh, hơn nữa trên người họ cũng có một hoặc nhiều loại khí tức yêu thú khác nhau.

“Chiến sĩ thú linh hả?”

Trong những tin tức hắn vừa góp nhặt được, có một đoạn ngắn liên quan đến chiến sĩ thú linh và pháp sư thiên mệnh.

Đó cũng là phương thức tu luyện hoàn toàn khác với liên minh Cửu Thành bên kia.

“Hỏi thăm chút tin tức, tiện thể xem thử coi hai cách tu luyện này có gì đó để đúc kết lại không”.

Diệp Thần Phi gật đầu.

Sau đó, hắn bảo Diệp Hiểu Hiểu và Cốc U Lan tự do hoạt động, sau đó, bóng dáng của hắn chậm rãi biến mất.

Trên tầng cao nhất của Vạn Bảo các, có một người trung niên mặc cẩm bào đang cầm sổ sách xem thật cẩn thận.

Bỗng nhiên, một hơi thở xa lạ xuất hiện trong phòng.

“Ai!”

Người đàn ông trung niên đột nhiên ngẩng đầu lên, một con dao găm dài ba tấc đã bay ra từ trong cổ tay áo, như tia chớp lao về bóng người vừa mới xuất hiện.

Đó là linh khí bản mệnh mạnh nhất của ông ta, dưới Hợp Thể kỳ hoàn toàn không thể đỡ được!

Nhưng điều ông ta lo sợ nhất đã xảy ra.

Khi con dao găm mà bình thường không ai có thể địch nổi đó sắp đâm trúng người kia thì chợt dừng lại đầy quỷ dị.

Mà bản thân ông ta cũng bị giam cầm trong nháy mắt, cả cử động cũng không được dù chỉ là một chút.

Người đàn ông trung niên chấn động, ở cửa khẩu Bình Dương này, người duy nhất khiến ông ta phải kiêng dè chỉ có mình quan chủ cửa khẩu, đang là Hợp Thể kỳ mà thôi.

Có thể thấy, dù là quan chủ cũng không có được thực lực đáng sợ như thế!

Đây là một đại tu khủng bố từ đâu đến? Rồi tại sao lại tìm đến ông ta?

Người đàn ông trung niên thầm run rẩy.

“Đừng căng thẳng, tìm ông hỏi chút chuyện thôi”.

Diệp Thần Phi cầm lấy con dao găm ba tấc, đi đến trước mặt người đàn ông trung niên và ngồi xuống.

Sau đó, hắn đặt dao găm lên bàn.

“Linh khí không tệ, tạo hình rất khác biệt”.

Khi Diệp Thần Phi nói hết lời, người đàn ông trung niên phát hiện ra mình có thể cử động được rồi.

Ông ta lùi lại phía sau theo bản năng, ngực cứ nhấp nhô không ngừng, hơi thở dồn dập.

Diệp Thần Phi hết sức cạn lời.

Sao lá gan người này còn không bằng Cốc Vạn Tâm thế.

“Ông là các chủ của Vạn Bảo các này đúng không?”, Diệp Thần Phi hỏi.

Người đàn ông trung niên gật đầu, nuốt ngụm nước bọt, vất vả nói: “Tiền bối, ta chính là các chủ của nơi này, Giản Tinh Tuyền”.

“Nếu như ngài thích món gì thì cứ lấy là được!”

Diệp Thần Phi lại cạn lời, ông xem ta là cái gì thế?

Hắn không nói gì, chỉ lấy phiến lá cây kia ra hỏi: “Thấy thứ này bao giờ chưa?”

Giản Tinh Tuyền ngẩn người, sau đó nhìn chiếc lá kia, nhất thời nhíu mày.

“Tiền bối, sao ngài lại có được thứ này!”

Trông ông ta có vẻ vô cùng khϊếp sợ.

Diệp Thần Phi cầm lá cây: “Nói”.

“Cái này…”

“Ngài chờ ta đi xác nhận lại chút đã!”

Nói xong, Giản Tinh Tuyền nhanh chóng chạy tới trước chiếc rương lớn, dùng trận pháp phức tạp để mở ra, để lộ cả chiếc rương đầy sách.

Đó là rương không gian để trữ đồ, bên trong chứa đâu đó cả vạn cuốn sách.

Sau đó, Giản Tinh Tuyền vội vàng tìm kiếm bên trong.

Chẳng mấy chốc, ông ta đã lấy ra một quyển sách trông hết sức cổ xưa.

“Đúng rồi, ắt hẳn phải là nó!”

Giản Tinh Tuyền lật đến một trang sách, cung kính đặt trước mặt Diệp Thần Phi.

“Tiền bối, ngài xem đi”.

Hành động của ông ta khiến Diệp Thần Phi nhìn thấy buồn cười, nghĩ chứ ta có làm gì ông đâu, ông có cần phải sợ đến thế không.

Hắn lắc đầu, cầm quyển sách cổ đó lên.

Trên trang sách có vẽ một gốc cây che trời.

Dưới tàng cây là một đám gấu lông dày, vui vẻ nghịch ngợm, dáng vẻ hết sức ngây ngô đáng yêu.

Diệp Thần Phi nhìn tiêu đề của chương sách này.

Cây Vỡ Lòng.