Cả ba ngày, Diệp Thần Phi ngâm mình trong thư phòng, luyện chế tháp Khởi Nguyên không ngủ không nghỉ.
Đối với hắn, luyện chế thứ này rất dễ, nhưng nó thực sự quá phức tạp.
Mỗi một tầng đều có hàng ngàn hàng vạn loại trận pháp khác nhau, ngang dọc đan xen, nhiều chi tiết.
Luyện chế mười ngàn tòa tháp tương đương với cho học trò chép bốn chữ “Rồng lượn bay cao” mười ngàn lần vậy.
Sau đó, Diệp Thần Phi luyện chế mười tòa một lần mới luyện chế xong toàn bộ mười ngàn tòa tháp Khởi Nguyên chín tầng trong thời gian ba ngày.
Sau khi kết thúc cả thư phòng đều là tháp Khởi Nguyên bay lơ lửng, ngẩng đầu cũng có thể chạm vào sau ót.
Chẳng còn cách nào, thứ này có không gian riêng của nó, không thể để vào trong chiếc nhẫn trữ vật.
“Những thứ này phải xử lý thế nào đây?”
Diệp Thần Phi gặp phải việc khó, vứt toàn bộ mười ngàn tòa tháp Khởi Nguyên cho Tùy Vân thì chắc chắn là không được, chắc sẽ khiến ông ta sợ muốn chết.
Phải nghĩ cách xử lý thống nhất.
Vừa suy nghĩ, Diệp Thần Phi đứng lên, đi ra ngoài.
Cùng với bước chân của hắn, tháp Khởi Nguyên lơ lửng trong không trung lập tức “tinh tinh tang tang” đập vào nhau, rất nhiều tên không có mắt, còn ngăn cản đường của hắn.
“Tránh ra, đám tháp Khởi Nguyên đáng chết các ngươi”.
Một lát sau, Diệp Thần Phi rời khỏi thư phòng.
“Phải xem xem thành mới xây dựng thế nào rồi”.
Diệp Thần Phi động tâm niệm, vụt người lên trong không trung, cúi nhìn thành Vân Tiêu.
So với ba ngày trước, lúc này, thành Vân Tiêu đúng là đã thay đổi.
Khu nhà sân viện trước đây của nhà họ Lý, nhà họ Đường đã bị san bằng hoàn toàn, một bức trường cao tròn sừng sững đứng bên ngoài, bao lại toàn bộ nơi đó.
Một đám người đang bố trí trận pháp trên mặt tường.
Nơi này chính là nhà mới của nhà họ Diệp.
Lấy nhà họ Diệp với làm trung tâm, bốn con đường lớn vô cùng rộng, thẳng tắp thông đến bốn phương, trực tiếp đến thẳng vùng biên thành Vân Tiêu.
Tận cuối con đường, bốn cánh cổng thành mới đã được xây xong, tường thành mới xây cũng đã thành hình, rất nhiều người tập trung ở đó, giống như cai thầu, giám sát thi công.
Diệp Thần Phi nhận ra hai bóng hình trong đó, chính là Đổng Thiên Cơ và Hồ Sáng.
Hai người họ đã tham dự vào việc thiết kế rất nhiều nơi của thành Vân Tiêu mới.
Còn trong thành trì, khắp nơi cũng đang thi công.
Những tòa nhà kiến trúc không đúng quy cách bị phá bỏ, lầu các mới được xây ngay ngắn thành hàng.
Nhìn cũng thấy dễ chịu hơn trước đây nhiều.
Diệp Thần Phi thầm gật đầu, tiến độ thi công đúng là nhanh đến mức khiến người ta phát hờn.
Đương nhiên, suy nghĩ kỹ thì có thể hiểu, dù sao nơi này cũng là giới tu luyện.
Người nào cũng rất cường mạnh, hoàn toàn không cần dùng đến máy móc hạng nặng gì, giơ tay lên đã có thể làm ổn thỏa.
Hơn nữa, thế giới này thực sự có đội thầu chuyên nghiệp, bọn họ có một loại con rối chuyên dùng để xây dựng, tóm một nắm vung xuống, vài phút đã có thể xây được một tòa nhà mới toanh.
Cho nên phần khung của tòa thành mới đã được dựng nên trong mấy ngày ngắn ngủi.
Tiếp đó là một loạt các công việc như bố trí trận pháp, gia cố tường thành.
Đã có Đổng Thiên Cơ và Hồ Sáng phụ trách những việc này.
Diệp Thần Phi nhìn một lúc, không thấy có nhiều vấn đề lớn, bèn không quan sát nữa.
Hắn chỉ đưa ra yêu cầu, và hoàn công nghiệm thu, còn những việc chi tiết cụ thể, đương nhiên có thuộc hạ đi hoàn thiện.
Bây giờ, hắn chỉ nghĩ việc sắp xếp mười ngàn tòa Khởi Nguyên đó.
“Đầu tiên là chỗ cất giữ, không gian trữ vật thông thường không đủ chỗ, chỉ có thể tự mở ra một không gian”.
“Việc này lại đơn giản, chỉ có điều không gian như vậy tương đương với một thế giới khác, để trong đó rất không tiện”.
“Hơn nữa, nguyên dịch cấp thấp được sản xuất quá nhanh, cho dù chia cho tất cả người trong thành, cũng không dùng hết”.
“Đương nhiên, ta cũng sẽ không làm như vậy”.
Tháp Khởi Nguyên chín tầng, nguyên dịch linh khí tầng thứ nhất, mỗi năm có thể sản xuất một trăm triệu giọt, nếu chất đống toàn bộ với nhau, phải có khoảng một ngàn mét khối.
Mười ngàn tòa, mỗi năm là mười triệu mét khối.
Chỉ cần mỗi năm nhiều thêm một ít, thì có thể sản xuất ra một lượng lớn như Tây Hồ của thế giới trước.
Đó là nguyên dịch linh khí đấy.
Diệp Thần Phi cau mày, suy nghĩ một lúc, đôi mắt bỗng lóe sáng lên.
Đúng rồi, Tây Hồ.
Chúng ta cũng có thể tạo ra một cái hồ.
Hắn nhìn khu nhà của nhà họ Lý và họ Đường vừa bị san bằng, một ý nghĩ nổi lên trong đầu.
Bỗng nhiên, hắn vυ't người xuất hiện trên mảnh đất mới phía sau khu nhà cũ nhà họ Diệp.
“Ừm, nơi này không tệ”.
Diệp Thần Phi đưa ngón tay ra, vẽ một hình tròn tiêu chuẩn bên mảnh đất trước mặt.
Sau đó thò bàn tay áp xuống.
“Ầm ầm!”
Đại địa rung lắc, mảnh đất vừa được san bằng xong lập tức lõm xuống, xuất hiện một cái hố lớn siêu cấp sâu hơn trăm trượng.
“Vừa nãy đã xảy ra chuyện gì!”
“Có đại năng đến tấn công ư?”
Mọi người trong thành đều hoảng sợ, có người đang ngủ, chưa mặc quần áo đã chạy ra ngoài.
Sau cơn động đất, trên không trung lập tức nổi lên mấy bóng hình vội vã bay về phía nhà họ Diệp.
Tùy Vân đến đầu tiên, ông ta nhìn cái hố lớn đột ngột xuất hiện, vể mặt kích động kinh hãi.
Nhưng quay qua nhìn thì thấy Diệp Thần Phi đứng ở đó trầm tư, mới từ từ yên tâm.
“Không sao, các ngươi làm việc tiếp đi”.
Tùy Vân xua đi những người nhà họ Diệp chạy đến, hạ đến bên cạnh Diệp Thần Phi.
“Đại ca, tốt xấu gì huynh cũng nên báo trước chứ”, Tùy Vân tỏ vẻ mặt bất lực.