"Làm!" Kỷ Ưu hung hăng xông lên đầu.
Làm thì làm, ai sợ ai?
Nhưng nếu thật sự là binh lâm thành, cô bị nam hài vặn hai chân ra, cả người vùi vào giữa hai chân cô, cây gậy thịt có kích thước không thể nhìn trộm cứng rắn kia khi mép ngoài của hoa huyệt của nàng cọ xát muốn xâm nhập.
"Chờ... Chờ một chút..."
Kỷ Ưu bỗng nhiên kêu dừng lại.
Cô nhìn chằm chằm vào đôi mắt thẳng tắp kia, con ngươi anh sáng ngời, lộ ra chút bất mãn, thấy biểu tình của anh, Kỷ Ưu thật sự sinh ra cảm giác cậu bé này là một con mèo cao quý lãnh diễm lại ngạo kiều.
Nàng biết mình nửa đường kêu dừng hành vi, loại này tiễn ở trên dây thời điểm, là loại làm cho người ta cực độ không vui cùng nhăn nhó.
Kỷ Ưu cũng không phải cố ý.
Cô chống lưng lên và nói một cách hợp lý.
"Muốn đi vào có thể, ta dù sao cũng phải biết tên của ngươi đi."
Bằng không cô ấy đợi lát nữa muốn gọi giường, cũng không thể gọi soái ca anh chậm một chút, soái ca anh nhanh một chút đi.
Đã chuẩn bị ooxx để trao đổi sâu sắc, cô không biết gì về anh ta.
Thật không công bằng.
Đương nhiên, nàng cũng có tâm tư, có tên nàng có thể tra ra thân phận của hắn. Nếu như trong chuyện này hắn đều lừa gạt nàng, chứng tỏ hắn có ý đồ khác.
Cô ấy sẽ không tin lời của anh ta.
Hắn mỉm cười với nàng, quả thực là một yêu tinh đoạt hồn nhϊếp phách.
Kỷ Ưu bỗng nhiên sinh ra một loại hoa mẫu đơn dưới chết làm quỷ cũng phong lưu cảm thán. Ai nói chỉ có nam nhân là nửa người dưới suy nghĩ, nữ nhân sau khi biết được tình sự, cũng sẽ cam nguyện quỳ gối dưới háng nam nhân.
"Nguyễn Tiêu."
Lúc hắn nói tên, âm cuối khẽ giương lên, giống như là móc câu, quanh co quanh co, câu lấy trái tim cô theo đó rung động.
"Gọi tên tôi." Hắn bỗng nhiên nghiêm trang gọi nàng.
Kỷ Ưu tự nhiên lặp đi lặp lại: " Nguyễn. Nghiêu... Ôi, ôi! ”
Ai có thể biết được, tên này, vậy mà khi nàng gọi tên hắn, bỗng nhiên đυ.ng vào, đâm cả người nàng đều run lên.
"Nhắc lại lần nữa."
Anh cười, càng thêm đi sâu vào, chen chúc đến cô vừa chua vừa trướng, thoải mái thỏa mãn nói không nên lời lại mang theo chút đau đớn.
"Nguyễn... À... Chậm... Chậm một chút..."
Lần này, Kỷ Ưu còn chưa nói xong, đã bị tốc độ của hắn xông thẳng làm cho nói không hết.
"A. Đừng... Ừm..."
Dòng điện từ xương sống hướng lên trên, chạy ra bốn phía, cô cứng đờ, cảm thụ du͙© vọиɠ như bài sơn đảo hải không thể ngăn cản trút xuống.
Choáng váng.
Vừa mới đi vào nàng liền...
Cả người Kỷ Ưu đều sparta.
Nhưng... Thực sự thoải mái ... Không thể tin được sảng khoái...
Cô mềm nhũn nằm sấp trên đệm, bị anh nâng mông từ phía sau tiến vào, cô bị anh chống đỡ đến run lên.
"Cởϊ qυầи áo ra, nếu không sẽ trở nên rất nhăn nheo."
Nguyễn Tiêu nói với nàng, Kỷ Ưu lại lười không muốn nhúc nhích, chỉ muốn nằm bất động bị hầu hạ, nàng chỉ cần hưởng thụ là được rồi.
"Lia..." Cô rầm rầm một tiếng, cũng là anh bóp mũi nhũ của cô, bên kia bóp được nụ hoa nhỏ kia vuốt ve.
"Không thoát? Chờ lúc đi ra ngoài không ra hình dạng, cũng đừng oán ta. ”
Anh vẫn nói không nhanh không chậm như trước, giống như cho cô một lời khuyên tham khảo.
Hừ!
Kỷ Ưu không tình nguyện, nhưng nghĩ đến mặc quần áo nhăn nhúm còn có thể để lại dấu vết cho người ta thấy, tuy rằng da mặt cô dày, nhưng trình độ này, vẫn là quên đi.
Cô bắt đầu cởϊ qυầи áo, Nguyễn Tiêu cũng dừng lại, cởϊ qυầи áo của mình, cởϊ qυầи.
Kỷ Ưu thấy hai người như vậy liền cảm thấy buồn cười, lần đầu tiên gặp mặt liền lăn ga giường, đều làm xong một lần thế nhưng cúc áo cũng không giải.
Hai người cởi sạch ánh sáng liếc nhau một cái, mặt Kỷ Ưu đỏ lên, may mắn nơi này ánh sáng lờ mờ.
Nguyễn Tiêu lại cởi trần vui vẻ tự đắc, còn gấp quần áo hai người lại đặt sang một bên. Kỷ Ưu nhìn quần áo đang xếp cùng một chỗ, không hiểu sao cảm thấy kỳ diệu.
Cởi sạch quần áo lăn cùng một chỗ, cùng cảm giác vừa rồi không giống nhau, quá trần trụi, được Nguyễn Tiếu ôm vào trong ngực, sau lưng tựa vào l*иg ngực hắn, cũng may đưa lưng về phía hắn, không cần trao đổi tầm mắt, bằng không Kỷ Ưu thật không biết ánh mắt nên nhìn ở đâu.
Tay anh lại ngoan ngoãn bơi trên người cô, Kỷ Ưu bị anh gãi đến mức ngứa ngáy, lại rất náo loạn.
Khó chịu vỗ móng vuốt ra, kết quả cả người đè lên, hai mảnh môi ngậm lấy môi cô.
"Ô...