Cô nhìn cặp mắt kia, dùng sức gật gật đầu.“Kêu ta một tiếng” Hắn cổ vũ mà nhìn cô tươi cười, trong tươi cười có ba phần chờ mong.
“Càn cha” Cô có điểm mới lạ mà kêu lên.
"Tốt" Hắn cười to, một tay kéo cô vào trong lòng ngực.
Cái ôm ấp kia thật ấm áp, thật ấm áp.
Không biết qua bao lâu thời gian, xe ngừng lại.
“Tiên sinh, tới rồi” Tài xế mở cửa xe.
Nam nhân hừ nhẹ một tiếng, ôm cô xuống xe.
Chân cô vừa ra trên mặt đất, liền giật mình mà mở to hai mắt nhìn.
Trước mặt là một biệt thự xoa hoa mà xinh đẹp, cửa màu đen sơn vàng tự động đóng cửa trang nghiêm, trên cửa nạm hai chữ to màu vàng.
Cô nghiêng đầu nhìn nhìn hai cái chữ to kia, lại không quen biết chúng nó là cái gì.
“Bạch trạch” hắn ngồi xổm xuống thân mình nói cho cô, nói xong, hắn kéo tay cô.
Hắn dẫn cô đi qua đại sảnh kim bích huy hoàng, xoay mấy vòng đi vào một một phòng, một trận đồ ăn hương thơm của đồ ăn chui vào mũi cô.
Nam nhân đứng yên bất động.
Cô tò mò mà ngửa đầu nhìn nhìn hắn, cảm giác cả người không thoải mái.
Nhưng mà nơi nào không thoải mái? Cô kéo thẳng tầm mắt, mới phát hiện ở đại sảnh ba đạo ánh mắt động tác nhất trí mà ngừng ở trên người cô.
"Cô bé là ai, chẳng lẽ là…… Xin cơm?” Nói chuyện chính là nam thiếu niên ước chừng 17-18 tuổi, vóc dáng hắn rất cao, làn da khỏe mạnh màu lúa mạch, khuôn mặt và hình dáng rất giống nam nhân kia. Lúc này hắn nhướng mày nhìn cô, trong ánh mắt quang mang hùng hổ doạ người.
“Liệt” ngồi ở bên cạnh bàn ăn nam thiếu niên ngăn hắn lại, thanh âm kia thực nhẹ, lại có loại lời nói không có uy lực nên lời. Nam thiếu niên này so với cậu con trai tên Liệt kia lớn hơn khoảng hai, ba tuổi, tuy rằng hắn ngồi, nhưng từ hắn có thể thấy được là nam sinh có tay chân thon dài, một khuôn mặt không coi là anh tuấn, lại có loại hương vị nói không nên lời, hai tròng mắt kia hẹp dài, mắt kính chỉ bạc đặt tại trên mũi càng thêm một loại nho nhã.
Hắn giống như tên kia nhìn chằm chằm cô xem, nhưng cặp con ngươi màu cà phê kia lại rất ôn hòa.
Liệt không nói, hắn dựa thân thể vào ghế gỗ rắn chắc, lạnh lùng mà đoan trang nhìn cô.
“Văn khải, cô bé là……” Người phụ nữ ánh mắt chốc lát ngừng ở trên người cô, cuối cùng chuyển hướng chính sang chỗ Văn Khải.
Người phụ nữ này cũng không đẹp, có một đôi mắt màu cà phê giống nam sinh kia. Nhưng mà trên người cô ấy lại có một loại khí chất đoan trang, vừa thấy liền biết xuất từ hào môn thế gia.