Nhóm dịch: Thánh Thiên Tiên Vực
Người dịch: AliceGame
Biên: AliceGame
Trương Tiểu Kiếm là ăn ngay nói thật, ai biết Thẩm Giai Di vừa nghe lời này
không khỏi ánh mắt sáng hơn một chút!
Người trẻ tuổi này không có áp lực trả tiền nhà!
Điều này chứng tỏ cái gì?! Chứng tỏ hoàn cảnh của gia đình hắn rất tốt!
Nhất định là đã chuẩn bị xong nhà ở rồi!
Ôi giời ơi, một con chó trăm ngàn, một túi thức ăn cho chó phải ba bốn trăm,
nhân viên Long Đằng quốc tế, còn không cần trả góp tiền nhà!
Ngoại trừ mặt mũi khó coi chút… Cũng không tính là xấu, nhìn ánh mắt mê ly
kìa, nhìn bộ râu vụn vặt tự do tự tại!
Quả thực hoàn mỹ!
Nhất là khi cười rộ lên, thoạt nhìn đặc biệt thoải mái tự tin có nội hàm, có
câu nói là phụ nữ so sánh sắc đẹp đàn ông so sánh chỉ số thông minh mà!
Vừa thấy đã biết hắn thuộc về kiểu người chỉ số thông minh vượt trội rồi!
Mã Vân có xấu không? Nhưng mà như thế cũng không trở ngại hắn trở thành ông bố
quốc dân nhé!
- Anh thật là khiến người ta hâm mộ nha. – Thẩm Giai Di cảm thán một chút,
sau đó cẩn thận hỏi: - Đúng rồi, anh có bạn gái chưa?
- Ah? Bạn gái á? – Trương Tiểu Kiếm suy nghĩ, sau đó lắc đầu: - Hiện tại còn
không có dự tính đó. Anh vẫn dự tính là lập nghiệp trước rồi thành gia sau.
Chung quy hiện tại điều kiện kinh tế còn không được tốt lắm, chờ sau này sự
nghiệp ổn định rồi mới cân nhắc đến chuyện tìm bạn gái. Thế hệ trước nói hay
lắm, cơ sở kinh tế quyết định kiến trúc thượng tầng mà.
Thẩm Giai Di quả thực muốn biến thành fan nữ của Trương Tiểu Kiếm!
Người đàn ông này lại có tầm nhìn xa đến vậy!
Cảnh giới tư tưởng đủ cao, hoàn toàn không cùng đẳng cấp với mấy thằng chảnh
chọe có mấy đồng tiền đã lừa dối con gái nhà người ta khắp nơi rồi!
Hãy nhìn mà xem, lập nghiệp trước rồi thành gia sau, điều này chứng minh cái
gì? Chứng minh hắn cực kỳ lo cho gia đình!
Tư tưởng trưởng thành nhé!
Quả thực chính là đối tượng hoàn mỹ để kết hôn!
- Ai yoo, anh thật là rất có trí tuệ. – Thẩm Giai Di hưng phấn đến mức đỏ
mặt, cúi đầu, sau đó nhìn đồng hồ, đứng dậy vội vàng gọi con Bạch Manh Manh
nhà cô, chạy đi mất hút luôn: - Em về nhà trước đây. Ngày mai anh còn đến
không? Đến lúc đó em gửi tin nhắn cho anh nha, bye bye ----
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Nhìn theo bóng lưng của Thẩm Giai Di, Trương Tiểu Kiếm không hiểu ra sao:
- Chuyện gì vậy? Không phải còn đang nói chuyện vui vẻ sao làm gì lại chạy đi
rồi… Chẳng lẽ mình nói sai cái gì à? Không đúng mà…
Trương Tiểu Kiếm sờ cằm…
Hình như, không có nhỉ…
Thôi, nhìn thời gian xác thực là nên về nhà chuẩn bị đi làm, lập tức đứng dậy:
- Cương Đạn Nhi, về nhà ăn cơm thôi!
- À hú… - Cương Đạn Nhi đang chơi vui vẻ trong bụi cỏ, nhưng mà vừa nghe thấy
về nhà ăn cơm, nhất thời bản năng tham ăn bùng nổ, tru lên một đường xông về.
Ừm, trước mắt đánh giá, cái con này còn chưa gây ra rối loạn nào, không có
phịch con cɧó ©áϊ nào để tạo ra đời tiếp theo có không phẩy bảy lăm phần bốn
huyết thống, coi như là thức thời.
Nói về….
Con Bạch Manh Manh nhà Thẩm Giai Di, nghe tên này hình như là cɧó ©áϊ nhỉ…
- Ah… - Rùng mình một cái, ý tưởng này quá tà ác, về nhà về nhà!
Về đến nhà, Trương Tiểu Kiếm cầm ra một phần đồ hộp với một túi thức ăn cho
chó, đặt ở trong bát nhựa chuyên dụng của Cương Đạn Nhi.
Lúc đổ thức ăn cho Cương Đạn Nhi, Trương Tiểu Kiếm nắm một vốc thức ăn cho chó
lên ngửi thử.
Khụ, FA nhiều năm như vậy, ăn nhiều “Thức ăn cho chó” như vậy, nhưng đây là
lần đầu tiên nhìn thấy hàng thật, có chút hiếu kỳ.
Loại thức ăn cho chó này ngửi mùi thì có hương vị kỳ quái, lại có chút mặn,
vừa ngửi đã biết là không ngon. Trương Tiểu Kiếm duỗi tay ném về lại trong bát
của Cương Đạn Nhi.
Cương Đạn Nhi vừa ăn thức ăn trong bát của mình, còn vừa thường xuyên ngẩng
đầu nhìn Trương Tiểu Kiếm.
Ánh mắt của nó bị Trương Tiểu Kiếm bắt quả tang, hắn sung sướиɠ cười he he.
- He he, nhìn cái gì mà nhìn. Nhớ kỹ nhé, sau này nghe lời thì cho mày ăn
cơm, không nghe lời thì không cho ăn. – Trương Tiểu Kiếm nắm một vốc thức ăn
lắc lư trước mặt Cương Đạn Nhi: - Tới tới tới, ngồi thẳng!
Ai biết được, Cương Đạn Nhi còn thật nghe hiểu lời này, soạt một phát ngồi
thẳng, vẫy đuôi nhìn Trương Tiểu Kiếm.
- Ha ha, ngoan, tới tới tới ăn cơm đi. – Trương Tiểu Kiếm vui vẻ ghê gớm, tuy
rằng Cương Đạn Nhi là dữ dằn chút, nhưng dù sao cũng là đứa tham ăn, dễ dỗ.
Cương Đạn Nhi ăn uống xong, Trương Tiểu Kiếm mặc quần áo, chuẩn bị đi làm!
Chung quy một buổi sáng là có hai trăm tệ, kiếm tiền như thế còn thật thoải
mái, lại thuận tiện quen biết với một đại mỹ nữ, vụ mua bán này không lỗ nhé!
- Thành thật ở trong nhà, không cho quậy phá. – Trương Tiểu Kiếm vỗ đầu chó
của Cương Đạn Nhi, nói: - Chờ buổi tối tao trở về lại cho mày ăn cơm ha, anh
đi làm đây.
Khóa cửa kỹ, đi làm!
Trương Tiểu Kiếm lập tức đi báo danh ở văn phòng bất động sản. Văn phòng bất
động sản hôm nay thoạt nhìn còn thảm hơn hôm qua, thậm chí còn không có mấy
nhân viên tiêu thụ ở đó, chỉ có Vu tỷ ngồi trong đại sảnh đọc báo giấy. Thấy
Trương Tiểu Kiếm đến, cười nói:
- Tiểu Kiếm, chào buổi sáng.
- Vu tỷ chào buổi sáng. – Trương Tiểu Kiếm chào hỏi, sau đó nhìn xung quanh:
- Sao ít người vậy?
- Ừ… - Vu tỷ gật đầu: - Cả ngày hôm qua chỉ có bốn khách hàng, cho nên rất
nhiều nhân viên đều dứt khoát đi ra ngoài chơi, coi như thả lỏng bản thân một
chút. Em không định đi ra ngoài một chút à?
- Hôm nay em phải chờ khách hàng. – Trương Tiểu Kiếm cười đáp: - Lát nữa bọn
họ sẽ đến. Chốc nữa em đi xem phong thủy cho bọn họ, nếu không có vấn đề gì
thì chuẩn bị ký hợp đồng luôn.
- Ah yoo, vậy thì tốt lắm. – Vu tỷ vừa nghe thấy ký hợp đồng, lập tức vỗ lên
cánh tay Trương Tiểu Kiếm: - Được đấy Tiểu Kiếm, mấy ngày nay em chính là nhân
viên duy nhất bán được nhà ở đấy, cố gắng nhé!
- Đó là đương nhiên!
Trương Tiểu Kiếm tươi cười rất hàm súc, sau đó ngồi sang bên cạnh bắt đầu chờ
đợi. Rất nhanh, tiếng chuông điện thoại vang lên, chính là Trần Tử Hào gọi
đến.
- Trương đại sư, tôi đến cửa văn phòng bất động sản rồi, cậu có đó không?
- Có đây. – Trương Tiểu Kiếm cười ha ha đáp lời: - Chờ tôi nhé, lập tức đi ra
đây.
Ra văn phòng bất động sản, Trương Tiểu Kiếm đã nhìn thấy chiếc Benz của Trần
Tử Hào đỗ ở ven đường, lập tức đi qua mở cửa xe.
Lên xe, Trương Tiểu Kiếm cười nói:
- Trần ca đến sớm thế à?
- Ừ, sốt ruột mà, đi đi xem trước cho anh đi. – Trần Tử Hào khởi động ô tô,
vừa đi vừa nói: - Kỳ thật hôm qua đã muốn gọi Trương đại sư cậu đi nhìn giúp
tôi một cái, nhưng mà giờ đó hơi muộn nên không có nói ra.
- Khách khí khách khí. – Trương Tiểu Kiếm cười nói: - Gọi tôi bất cứ lúc nào
cũng được.
Nhà của Trần Tử Hào ở khu vực 5 thành phố Thiên Kinh, một nơi tên là biệt thự
Hồng Khôn – Lâm Ngữ.
Biệt thự Hồng Khôn – Lâm Ngữ là một trong số những khu biệt thự ít ỏi trong
thành phố Thiên Kinh, chiếm cứ đoạn đường tốt nhất ở Tây Hồng Môn. Phía tây
bắc nơi giao hội của đường cao tốc thủ đô và khu vực 5 có được một sân bay và
tuyến đường sắt ngầm, hai ngang năm dọc.
Phía đông gần đường lớn Hân Vinh, phía tây giáp đường lớn Hân Vượng, nghiệp
chủ có thể nhanh chóng kết nối với mạng lưới giao thông thành phố thông qua
giao thông nhanh gọn. Có thể tùy ý chuyển đổi giữa phồn hoa và yên tĩnh, tận
hưởng êm đềm.
Thậm chí Trương Tiểu Kiếm vừa nghe thấy nơi này cũng phải thở dài:
- Biệt thự Lâm Ngữ, nơi tốt nhỉ, hình như là do công ty hữu hạn khai phá bất
động sản Hồng Khôn Hoành Vĩ kiến thiết, nhà lầu cao cấp, nghe nói giá một căn
ít nhất hơn hai mươi triệu?
- Hai mươi tám triệu. – Trần Tử Hào cười nói: - Nhưng anh dùng chút quan hệ,
mua giá hai mươi lăm triệu. Bây giờ không chỉ có nhiêu đó đâu.
Nhìn xem khí phách của người ta kìa, Trương Tiểu Kiếm lại đau lòng --- Vì sao
hôm qua anh không đòi thêm nhiều chút nhỉ?
A a a a a a! Quả nhiên là nghèo khó hạn chế kết cấu của anh!