Hệ Thống Chém Gió (Thần Chém Gió)

Chương 49: Đây là sắp nổ banh cả xác rồi!

Nhóm dịch: Thánh Thiên Tiên Vực

Người dịch: AliceGame

Biên: AliceGame

- Sư phụ của tôi á? – Trương Tiểu Kiếm ăn miếng cơm, sau đó chém một phát có

thể nói là hoa bay lá tả: - Nhắc đến sư phụ của tôi, vậy thì phải nhắc đến sư

tổ trước đã! Nhớ năm đó, sư phụ tôi bước chân vào nghề này cũng không như mong

muốn đâu. Khi đó vẫn là những năm chín mươi, phía nam thôn làng của sư phụ tôi

phát hiện dầu mỏ. Ai biết khi đang xây dựng giàn khoan đầu tiên, một trận đại

họa trong cuộc đời của sư phụ tôi đang im ắng kéo đến.

Ngữ khí của hắn khi nói những lời này cực kỳ trầm thấp, mọi người vừa nghe đã

cảm thấy cực kỳ thần bí, nhất thời đều vểnh hết tai lên nghe.

- Cụ thể thôn của sư phụ tôi ở chỗ nào thì tôi cũng không rõ ràng lắm, nhưng

lần trước khi sư phụ kể cho tôi nghe, quả thực sởn hết tóc gáy nhé! – Hiện tại

Trương Tiểu Kiếm mở đầu câu chuyện, hoàn toàn chính là chém gió không cần

nháp: - Ở trong thôn bọn họ phát hiện mỏ dầu, vậy thì đương nhiên phải khai

thác đúng không? Vì thế bên trên phái người xuống, chuẩn bị xây dựng cái giàn

khoan dầu. Nhưng mà máy móc vừa dựng xong, lập tức bắt đầu khoan thôi, ai biết

vừa khoan đã xảy ra chuyện rồi! Vốn ấy, khoan giếng giếng phun đó là chuyện

tốt, nhưng ai lại ngờ được rằng cái mỏ dầu ở trong thôn, nó lại phun ra cái

thứ gì?

Mọi người cùng nhau hỏi:

- Là gì?

Trương Tiểu Kiếm lạnh lẽo nói:

- Là máu!

- A! – Vừa nghe thấy giàn khoan bắn ra máu, mọi người ở đây không khỏi đồng

thời kinh hô!

- Mùi máu tanh hôi đầy mũi, tím ngắt! – Trương Tiểu Kiếm kể câu chuyện này là

trên một cuốn sách mua ở quán ven đường, lúc này lại thêm mắm thêm muối chém

bậy bạ lên trời luôn: - Dưới đất vừa có máu trào ra, ai biết sau đó sẽ chui ra

thứ gì? Khi đó mọi người tính cả sư phụ tôi rất sợ hãi, nhất là đội trưởng đội

giàn khoan, sợ đến mức ngậm ngược điếu thuốc lá trong miệng, lấy bật lửa đốt

đầu lọc, đốt thế nào cũng không bắt mồi, toàn thân đều sợ đến mức ngớ người!

- Lúc này ai còn để ý đúng hay sai nữa! Trước tiên phải lấp cái giếng khoan

kia cái đã! Nhưng lấp kiểu gì cũng không thể lấp kín miệng giếng lại được!

Phải biết rằng, khi đó mũi khoan cắm xuống bao sâu? Ước chừng 900 mét! Thứ gì

có thể sinh tồn ở sâu dưới lòng đất 900 mét đây? Khó tin tưởng nhất là, máu

phun ra đầy đất như thế, vậy thì sinh vật kia lại to đến mức nào?

- Khi đó mọi người liền thảo luận, tất yếu phải báo cáo việc này lên trên! Vì

thế cả đám người bị sợ đến mức đầu óc choáng váng. May mà lúc trăng lên giữa

trời, máu không có phun ra từ miệng giếng nữa. Bất kể là người nào phải đối

mặt với máu tươi đầy đất, cũng không nhịn được nổi hết cả da gà. Gió nhẹ thổi

đến, kéo theo từng đợt tanh hôi.

- Lại chờ lát nữa, có hai chùm ánh sáng vàng chiếu tới, một chiếc Beijing

Jeep 202 vội vàng lao tới. Ở thời đại đó, chỉ có huyện trưởng mới có thể ngồi

loại xe này. Huyện trưởng vừa đến, đương nhiên là phải điều tra rồi. Kết quả

đang điều tra đây, lại không ngờ rằng, trong chớp mắt xung quanh chợt có tiếng

động vang lên. Mọi người vừa thấy, suýt nữa thì sợ chết khϊếp! Tất cả đều là

rắn! Ước chừng mấy vạn con rắn! Thậm chí mọi người còn không biết là bầy rắn

này xuất hiện từ chỗ nào!

Loài bò sát như rắn chính là thứ khiến nhiều người sợ hãi nhất. Tô Mai vừa

nghe kể đến đây, cho dù biết rõ là giả, cũng “A” một tiếng, sau đó co ro thân

thể.

Sở Phi hừ lạnh một tiếng:

- Giả thần giả quỷ.

Nhưng mọi người đều đang nghe, hắn cũng chỉ có thể nghe Trương Tiểu Kiếm tiếp

tục kể.

- Bầy xà vừa vây quanh, mọi người dọa đến mức rớt nửa cái mạng. May mà khi ấy

ở gần đó có căn phòng, tuy rằng không lớn nhưng dẫu sao cũng có cửa sổ, đóng

cửa lại thì rắn cũng không bò vào được. Nhất thời mọi người đều chui vào

phòng. Cuối cùng đưa mắt nhìn quanh chỉ còn lại đông nghìn nghịt rắn bao vây

chặt chẽ căn phòng đó. Khi đó ông trẻ của sư phụ tôi cũng có mặt ở đó. Nói

chung thì người già kiến thức rộng rãi, ra sức chỉ huy mọi người bịt kín cửa

sổ ống khói các thứ, cuối cùng mới không bị bầy rắn chui vào.

Trương Tiểu Kiếm kể chuyện làm như có thật, mấy người ở đây nghe sởn tóc gáy,

hô hấp dồn dập.

- Nhưng mà cứ bị bao vây như thế cũng không được. – Trương Tiểu Kiếm lại uống

một ngụm canh, tiếp tục chém: - Vì thế ông trẻ của sư phụ tôi chỉ có thể mời

cao nhân giúp đỡ!

Giang Nghi Niên kinh hô:

- Cao nhân chính là sư tổ của cậu sao?!

- Đúng rồi! – Trương Tiểu Kiếm gật đầu nói: - Ông trẻ của sư phụ tôi lập tức

viết một phong thư cầu cứu sư tổ. Sư phụ còn từng cho tôi nhìn xem bức thư đó

kìa. Rất có nội dung nhé, tôi còn từng học thuộc nữa cơ!

- Cậu lại chém rồi. – Sở Phi vừa nghe đến đây, rốt cuộc bắt được sơ hở của

Trương Tiểu Kiếm: - Cậu học thuộc bức thư đó? Nói nghe xem thử xem, tôi coi

thử là thật hay giả!

Nhất thời mọi người đều nhìn Trương Tiểu Kiếm.

Trương Tiểu Kiếm: “…”

Á à tổ sư, dám nghi ngờ anh đúng không?

Lần trước đọc câu chuyện này anh còn cảm thấy đoạn nội dung này cực kỳ cao

sang, cố ý học thuộc, chẳng lẽ còn có thể bị đám quê mùa chúng mày làm khó

sao?

Đúng lúc này Sở Phi lại còn cười nói:

- Không nhớ rõ? Ai nha, Tiểu Kiếm nhé, không nhớ được thì không cần ráng

nghĩ…

- Ừm, chẳng qua là thời gian lâu không nhắc đến chuyện này nên có chút không

nhớ rõ. Vừa rồi ngẫm nghĩ lại cẩn thận một chút. – Trương Tiểu Kiếm cười ha ha

gãi đầu, sau đó nói: - Để tôi đọc cho mọi người nghe nhé ---

“Hiến cho Minh Ngọc nhân huynh đài giám,

Trông ngóng nơi xa, nhân huynh ở dưới cùng đám mây với đệ, mà sâm thương không

gặp người, đã hơn hai mươi năm, ngày xưa bẻ liễu từ biệt, nhân sinh mấy trằn

trọc, sự đời lưỡng mênh mang.

Gặp nhau ở Đỗ gia đài, nâng chén uống mười ly, dường như đã là hôm qua, chỉ

hận gió xuân vô lại, không biết rượu rời người, thổi hoa rơi đầy chén, mỗi khi

nhớ nhân huynh, lại có mùi vị hoa đào, còn nỗi buồn nào hơn?

Nhưng đệ không thời gian cảm khái, nay gặp bầy xà làm hại, bao vây quê hương,

mệnh treo trên dây, mà tài hèn sức mọn, không khả năng phục hổ, nguy hiểm như

Cao Tổ dẹp thành, bèn mong mời nhân huynh, khuất tôn đài giá, từ xa đến đây,

đó là may mắn lớn nhất đời ta.

Nhân huynh như Lý Quảng tuổi già, dù ngự giáp nam sơn, nhưng sự nghiệp cuộc

đời anh hùng bao nhiêu. Thiên hạ kỳ thuật, thu hết vào lòng bàn tay, nhớ ngày

đó, người mang đao tam xích, rượu ấm chém Giao về. Anh hùng già hàng phục

người tài, không phá chí hướng ngàn dặm, bảo phong vừa hiện, định bốn bể đều

phục.

Thấy chữ nhanh tới, ánh sáng sớm đến, nhất thiết nhất thiết.

Kính tụng hành an.

Đệ Thu Kha nhiên mi cẩn thượng.”

Chú: Đoạn trên dịch từ cổ văn, mình đã cố gắng làm cho nó dễ hiểu mà lại có

bản sắc. Nhưng mà có lẽ vẫn không ổn lắm. Đọc được thì thôi không đọc cũng

chẳng sao, chỉ là công cụ để nhân vật chính vênh mặt thôi.

Trương Tiểu Kiếm lắc lư đầu đọc xong một đoạn thư giấy này, sau đó chép miệng,

nói:

- Ông trẻ của sư phụ tôi tên là Thải Tiều, tên chữ Thu Kha.

“Hệ thống: Điểm số khϊếp sợ +6 đến từ Vu Mạn Kỳ.”

“Hệ thống: Điểm số khϊếp sợ +11 đến từ Sở Phi.”

“Hệ thống: Điểm số khϊếp sợ +8 đến từ Giang Nghi Niên.”

“Hệ thống: Điểm số khϊếp sợ +9 đến từ Kim Khải Toàn.”

“Hệ thống: Điểm số khϊếp sợ +5 đến từ Tô Mai.”

Mọi người ở đây nghe xong, nhất thời choáng váng!

Nếu nói lúc trước kể chuyện mọi người xem như là nghe chuyện ma thôi, nhưng ở

đây Trương Tiểu Kiếm lại thật sự đọc được nội dung bức thư!

Phải biết rằng thứ đó không phải tùy tiện mà bịa ra được đâu!

Cho dù là vị sinh viên Thanh Hoa tài giỏi như Sở Phi, muốn làm ra một đoạn thể

văn ngôn ngay tại hiện trường, cũng là tuyệt đối không thể được!

Cho nên bây giờ trong lòng mọi người chỉ có một ý tưởng: “Chẳng lẽ thằng cha

Trương Tiểu Kiếm này kể chuyện là sự thật?!”