Kiến Long

Chương 108: Chung Mị Sơ cũng không thể hoàn toàn thoát khỏi thiên tính

Tòa thanh sơn này rất ít linh lực, Cố Phù Du cho rằng nó là nơi vô chủ. Ai ngờ vượt qua khe núi, linh lực trở nên nồng nặc hơn một chút, mơ hồ nhìn thấy một phong khác trên sườn núi có sơn môn.

Hóa ra hai nàng rơi xuống bên ngoài núi. Xem bộ dạng đó, bên trong tòa thanh sơn này có môn phái tu tiên. Cố Phù Du trầm ngâm một hồi, thay đổi chủ ý, đỡ Chung Mị Sơ hành động không tiện đi về hướng sơn môn.

Đi được hai bước, bị Chung Mị Sơ dùng sức vùng, nàng lảo đảo một bước, ngừng lại, nghiêng đầu nghi hoặc nhìn Chung Mị Sơ: "Sao vậy? Không đi được sao? Đã nói để ta cõng ngươi rồi."

Chung Mị Sơ đi đường nghiêng trái nghiêng phải, Cố Phù Du nói muốn cõng nàng, nàng sống chết không chịu.

Cố Phù Du nghĩ thầm, người này sĩ diện rồi, năm đó cũng cõng nàng một lần, chỉ sợ lâu như vậy, nàng lúc đó lại say rượu, không nhớ rõ.

Chung Mị Sơ không nói lời nào, nhìn nàng. Nàng cũng không mở miệng, một đôi mắt nhìn thẳng, nhìn chằm chằm.

Hai người đối diện như vậy, im lặng hồi lâu, một cơn gió mát thổi qua, lá cây xào xạc.

Trong lòng Cố Phù Du biết nàng muốn hỏi "đi lên núi làm gì", cũng không biết là muốn trả thù cho nỗi đau mấy ngày trước Chung Mị Sơ đã cho nàng, hay là thích nhìn gương mặt đỏ bừng còn muốn mang theo dáng vẻ đáng yêu của nàng, khó mà gặp được tình cảnh như vậy của Chung Mị Sơ, cũng dâng lên một chút ý muốn trêu đùa nàng.

Mắt thấy Chung Mị Sơ không thỏa hiệp, Cố Phù Du cười cười, đôi mắt đỏ cong lên, làm cho người ta cảm thấy nàng đang ẩn giấu rất nhiều ý đồ xấu.

"Đi cướp."

Chung Mị Sơ nghi hoặc. Cố Phù Du nói: "Hai chúng ta là tàn binh bại tướng, vết thương chồng chất, chung quy phải tìm một nơi nghỉ ngơi một lúc, mới lấy lại sĩ khí đi Đông Hải, nếu không trên đường xảy ra sự cố, không nói gặp con Thanh Loan kia, cho dù gặp người của Tam Tông còn lại, chúng ta cũng không có sức đối phó."

Cố Phù Du hơi nghiêng đầu nhìn Chung Mị Sơ, cười nói: "Bệ hạ, lúc đó chính là rồng bơi bãi cạn bị tôm trêu."

Chung Mị Sơ Phân Thần đại viên mãn, nội ngoại song tu, bây giờ Canh Thần đã về, ngoại trừ Thanh Triết và Đế Tuấn, nếu không mượn dùng ngoại lực, tranh tài mặt đối mặt, e rằng không có ai là đối thủ của Chung Mị Sơ.

Nàng còn rất trẻ, nhưng đã là bễ nghễ quần hùng.

Cố Phù Du cảm thấy Chung Mị Sơ làm Long Vương nhiều năm như vậy, coi như thanh tâm quả dục, đáy lòng cũng nên có mấy phần kiêu ngạo. Bại ở trong tay Thanh Triết cũng coi như quên đi, thực lực chênh lệch, nếu như thực lực chưa khôi phục, trên đường bại bởi một vị vô danh tiểu tướng nào đó, chính là quá làm nhục nàng.

Chung Mị Sơ có mấy phần tán thành với lời nói của Cố Phù Du, lúc Cố Phù Du lên núi, không lại lôi kéo nàng.

Nơi sơn môn có hai tên đệ tử gác cổng, trong môn bày một cái bàn dài, một người nằm trên ghế thái sư, gác hai chân lên bàn, ngửa đầu, không thấy rõ gương mặt.

Đệ tử gác cổng thấy có người đến đây, ngưng tiếng quát: "Ai."

Cố Phù Du đỡ Chung Mị Sơ đứng lại, còn ở trên bậc thang, cần phải ngẩng mặt lên nhìn hai người, nàng nói: "Tiểu đạo hữu, bằng hữu của ta bị thương, muốn mượn quý bảo địa tạm nghỉ ngơi, nếu có y sư, mong có thể xem qua cho nàng một chút, ngươi và ta đồng đạo, mong rằng giúp đỡ một chút, vô cùng cảm kích."

Cũng không phải tất cả mọi người đều có kiến thức sâu rộng, biết được đặc thù của Long tộc và Thanh Loan tộc, liếc mắt đã nhìn ra các nàng không giống với người thường. Đệ tử gác cổng thấy hai nàng chật vật, sợ hai người vừa mới trải qua huyết chiến, thu nhận giúp đỡ các nàng sẽ rước lấy kẻ thù, vội vàng xua tay: "Đi đi đi, Tiên Môn thanh tu, cũng không phải khách điếm, các ngươi muốn vào thì vào."

Người đang nằm trên ghế thái sư nghiêng đầu, nghe thấy động tĩnh, nhướng một mí mắt lên nhìn, thấy dung mạo của hai người, không khỏi chấn động, đặt hai chân xuống, hai mắt mở to ra, nhìn hai người không hề chớp mắt, còn chê chưa đủ, muốn đến gần chút.

Hắn đẩy đệ tử đang nói chuyện lui về sau, lạnh lùng nói: "Nói bừa gì đó! Đạo hữu gặp nạn, làm sao có đạo lý khoanh tay đứng nhìn!"

"Trưởng lão..."

Người này đi đến trước mặt Cố Phù Du và Chung Mị Sơ, nhìn Cố Phù Du rồi lại nhìn Chung Mị Sơ, cảm giác thưởng thức sắc đẹp cực kỳ, cười híp mắt nói: "Không biết vị cô nương này bị thương thế nào, tại hạ hiểu sơ y đạo, không bằng để tại hạ xem trước..."

Vừa nói đã muốn đến nắm tay Chung Mị Sơ. Cố Phù Du đỡ Chung Mị Sơ né qua một bên, cười như không cười: "Ngươi chút cân lượng này, còn không có tư cách xem nàng, gọi chưởng môn các ngươi ra đây."

Nàng vốn muốn khách khí, nhưng biết rõ thế đạo, giúp người làm niềm vui, giúp người lợi mình, môn phái hành thiện tích đức rất ít, chừng trăm năm mới có thể có được một chưởng môn hiểu lý lẽ như Quý Triều Linh. Phần lớn môn phái đều muốn bo bo giữ mình, xấu một ít là nịnh nọt, chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, không có căn cốt, lại xấu thêm nữa thì như Tam Tiên Tông, ngoài mặt nhân nghĩa, kỳ thật là hư nhân giả nghĩa, trước nay lợi tự phủ đầu, xấu nhất thì như Hư Linh Tông, không cần che giấu, hoành hành không cố kỵ, biểu diễn du͙© vọиɠ một cách trần trụi. Việc của mọi người là phải nhường đường, thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết.

Đỉnh cao của Tu Tiên giới chính là dáng vẻ đức hạnh như thế, môn phái dưới đáy lại sẽ tốt hơn chỗ nào, đều nát đến tận xương tủy.

Cho nên ngay từ đầu, nàng nói "cướp", cũng không phải là đang vui đùa.

Bây giờ nàng cũng không có kiên trì và đồng cảm giống như trước kia. Nếu như môn phái nguyện ý thu nhận giúp đỡ thì thôi, nếu như không muốn, nàng cũng không rảnh đi tìm chỗ khác. Hung hăng vào sơn môn, chọn một mảnh linh địa cho Chung Mị Sơ chữa thương, nàng đến hộ pháp, vẫn là làm được.

Cánh tay Chung Mị Sơ rũ xuống bên người, lúc được Cố Phù Du đỡ đi, một cổ tay trắng ngần nhẹ nhàng đung đua, trắng toát lung lay ánh mắt người kia.

Người kia nuốt một ngụm nước miếng, không nhớ nổi muốn tính toán việc Cố Phù Du khinh bỉ mình, chỉ nói: "Chưởng môn rất bận, không rảnh tiếp kiến, nếu như hai vị muốn ở đây chữa thương, ta cũng có thể sắp xếp."

Hắn cười rộ lên, nói: "Có điều, muốn vào sơn môn của chúng ta, cũng không phải là ai cũng có thể bước vào, nếu như các ngươi muốn tiến vào, không phải là không thể..."

Đang nói chuyện, lại duỗi tay đến Chung Mị Sơ.

Chưa chạm vào, nghe thấy một giọng nói lạnh lẽo: "Đừng chạm vào nàng." Chợt thấy trên lưng giống như bị một ngọn núi lớn đè xuống, tứ chi mềm nhũn, rầm một tiếng, ngã xuống đất.

Đầu người này bị va đập mạnh, vang lên ong ong, không đứng dậy nổi, lúc này mới ý thức được là bị linh lực của đối phương áp chế.

Chỗ này của bọn họ, chừng trăm năm cũng sẽ không có cao nhân, hắn không nhìn ra tu vi của đối phương, lòng tràn đầy cho rằng đối phương cố tình che giấu. Ai ngờ là tầm mắt của hắn hạn hẹp, đối phương là người không thể chọc, linh lực mênh mông như biển, vượt xa hắn tưởng tượng.

Toàn thân hắn run rẩy, muốn xin tha, không cách nào mở miệng.

Đệ tử còn đứng sợ ngây người, một lúc lâu sau hoàn hồn lại, té ngã lộn nhào chạy vào sơn môn, vừa chạy vừa gọi: "Sơn môn bị tập kích! Sơn môn bị tập kích!"

Cố Phù Du hừ lạnh một tiếng, đỡ Chung Mị Sơ tiến vào sơn môn.

Không lâu sau, đệ tử tụ tập, chưởng môn dẫn theo các trưởng lão đuổi ra.

Đây là một môn phái nhỏ ở Bắc Châu, chưởng môn chỉ là Kim Đan kỳ, đệ tử phần lớn là tu sĩ Luyện Khí kỳ. Cho dù hai người trọng thương hấp hối, đối phó với những người này cũng chỉ là một cái vẫy tay mà thôi, thậm chí cả tòa linh sơn, đều không chịu nổi hai người dằn vặt.

Chưởng môn không nhìn thấu tu vi của hai người, nhưng trực giác chính xác, cảm thấy sợ kinh hãi đối với linh lực mà hai người lơ đãng phóng thích, ngừng mất ý chống cự, chỉ sợ hai người đến chiếm đoạt sơn môn.

Vừa nghe nói hai người chỉ muốn mượn một mảnh linh bảo chữa thương, vội vàng đồng ý, cẩn thận hầu hạ, tự mình dẫn hai người đi vào linh động, lại đưa y sư và đan dược chữa thương đến.

Chung Mị Sơ ngồi trên giường đá điều tức, thu nạp linh lực. Cố Phù Du đi đến trước cửa động, chưởng môn và các trưởng lão còn ở bên ngoài, không dám đi xa.

Chưởng môn nói: "Tiền bối, môn nhân bất kính, mạo phạm tiền bối, ta đã sai người áp giải hắn đến, người xem muốn xử trí như thế nào?"

Cố Phù Du lạnh lùng liếc người kia một cái, vừa nghĩ đến đôi tay đó muốn chạm vào người Chung Mị Sơ, nàng đã cảm thấy có một ngọn lửa giận, thiêu đến mặt và sau lưng nàng toát ra mồ hôi, hồng quang rét lạnh trong mắt lóe lên: "Chặt hai tay của hắn."

Chợt ngẩn người, lời không thể nói ra. Nàng xoa xoa mi tâm.

Chưởng môn nói: "Tiền bối?"

Cố Phù Du trầm giọng nói: "Người kia là môn nhân của ngươi, tùy ngươi xử trí, các ngươi trở về đi."

"Vâng." Đoàn người xin cáo lui, đi xuống sơn đạo.

Cố Phù Du nhìn bọn họ rời đi, trong lòng như có sương mù, không rõ ràng.

Không biết vì sao, lúc này nàng đột nhiên ý thức được Tứ Tiên Tông đã có chút vi phạm ước nguyện ban đầu, mới trở thành nguyên nhân dẫn đến tình trạng ngày hôm nay.

Chỉ vì sức mạnh và quyền lực thật sự khiến người ta nghiện, ngay cả bản thân nàng, cũng đã vô hình trung quen rồi người khác cúi đầu phục tùng.

Cố Phù Du tựa đầu vào vách núi, vách đá lạnh lẽo làm cho nàng tỉnh táo lại.

Thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết, thích làm gì thì làm, hoành hành không cố kỵ, có phải sẽ có một ngày chìm đắm trong quyền lực lâu rồi, tùy ý cho thô bạo sinh sôi, mình cũng sẽ trở nên giống như Tả gia. Hoặc là càng không thể tả, thành một kẻ điên không hài lòng thì gϊếŧ người cho hả giận.

Nếu như chết đi ngay lập tức, cũng không cần lo lắng sau này trở thành bộ dạng gì.

Nàng xoay người nhìn vào trong động.

Nhưng bây giờ lại muốn sống lâu hơn một chút.

Chung Mị Sơ nhắm mắt điều tức, chính là mấy ngày. Cố Phù Du canh giữ ở một bên, tuy không có việc làm, nhưng cũng không cảm thấy nhàm chán.

Tòa linh sơn này thường xuyên đổ mưa, cho dù nàng ngồi bên vách núi nhìn Chung Mị Sơ, nghe tiếng mưa rơi bên ngoài, cũng có thể tĩnh tọa cả ngày.

Từ sau khi diệt Tam Thập Tam Trọng Thiên, đau đớn ngày đêm thiêu đốt dưới đáy lòng dường như đã nhẹ đi rất nhiều, nỗi dằn vặt như trái tim thiếu đi một mảnh cũng không quấy nhiễu được nàng.

Nàng không còn lại nổi lên lửa giận không tên, vô cớ nổi nóng. Có lẽ bởi vì không có ai làm cho nàng tức giận.

Ngày hôm đó trời đẹp, nàng xuống núi đi khắp môn phái, trong lúc vô tình gặp được một tên trưởng lão cầm bức họa trong tay, loạng choạng đi tìm chưởng môn, lén lút nói chuyện.

Hai người thì thầm, nàng nghe xong một nửa, cười thành tiếng, lấy Yểm Nhĩ Linh ra, Yểm Nhĩ Linh tạo ra ảo cảnh bao phủ toàn bộ môn phái.

Mọi người trong sơn môn chìm vào ảo cảnh, hoàn toàn không hay biết.

Nàng trở lại linh động, Chung Mị Sơ đã mở mắt ra.

Nàng cười nói: "Đúng lúc."

Chung Mị Sơ hỏi: "Làm sao vậy?"

Giọng nói trở lại như thường, Cố Phù Du không khỏi mất mát: "Ngươi đoán xem ta vừa mới nghe được cái gì."

Chung Mị Sơ nhìn nàng, ra hiệu nàng nói tiếp.

"Năm châu bốn biển, người trên đời này đều đang tìm ta và ngươi đó! Ha, Chung Mị Sơ, Cố Phù Du ta nổi danh rồi." Thì ra thứ trưởng lão kia cầm chính là bức họa của Cố Phù Du và Chung Mị Sơ, Tam Tiên Tông phân tán tin tức, nói là tà ma xâm chiếm cơ thể của Thanh Loan tôn giả, mượn danh nghĩa Thanh Loan làm thiên hạ loạn lạc, nguy hại không cạn, Nam Châu đã thất thủ, nếu mọi người có tin tức, không nên kinh động, chỉ cần kịp thời báo cho Tiên Tông, tuyệt đối không thể xem thường.

Trước đây nàng dùng chính là tên của Thanh Quân, cho dù chiếm Nam Châu, thiên hạ biết đến cũng là Thanh Quân chiếm Nam Châu, ai dám nghĩ, hiện giờ Cố Phù Du nàng cũng được mọi người biết đến, chỉ là dùng phương thức ác danh.

Chung Mị Sơ liếc nàng một cái, biểu tình rất là bất đắc dĩ.

Cố Phù Du cũng không biết đây là ý ban đầu của Tam Tiên Tông, hay là sau đó lan truyền có sai lầm. Trưởng lão kia nói cái gì mà, tà ma này còn bắt cóc Tứ Hải Long Vương.

Cố Phù Du không khỏi cười to ba tiếng dưới đáy lòng.

Cố Phù Du bước đến bên giường đá, ngồi cạnh Chung Mị Sơ, tư thế lười biếng.

Nam Châu tìm các nàng, là lo lắng cho các nàng. Tứ Hải tìm các nàng, là lo lắng cho Long Vương, cũng không biết có phải bị lời đồn quấy nhiễu hay không, thật sự cho rằng nàng bắt cóc Long Vương. Những người còn lại tìm các nàng, chỉ sợ là muốn bắt nàng tà ma này.

Khóe miệng Cố Phù Du bất mãn rũ xuống, sao mà là cùng nhau đánh, thanh danh của Chung Mị Sơ lại không bị ảnh hưởng.

Cố Phù Du nhìn Chung Mị Sơ, cười nói: "Chung Mị Sơ, lần này, ta lại cùng ngươi bị bốn châu truy nã."

Vẻ mặt Chung Mị Sơ hờ hững, giống như chưa từng để ở trong lòng.

Cố Phù Du nheo mắt nhìn bằng đôi mắt đỏ tươi, hù dọa nàng: "Lần này không có Kỳ Lân Tủy, ngươi có lẽ đáng giá hơn ta. Sừng rồng, máu rồng, xương rồng có thể làm thuốc, vảy rồng, vuốt rồng, gân rồng có thể chế tạo linh khí, thịt rồng có thể ăn sống, ngay cả một đôi thú đồng màu vàng này của ngươi cũng có thể bị người ta thu gom thưởng thức, nếu như ngươi bị bọn họ bắt được, sẽ bị lột da rút gân, cắt xuống từng thớ từng thớ thịt một, xương cũng không để lại cho ngươi, hoặc là nhốt ngươi trong l*иg sắt, dùng xích sắt khóa ngươi lại, bệ hạ, đường đường là Long Vương sẽ bị trở thành đồ chơi cho người ta thưởng thức."

Cố Phù Du dí sát vào nàng, dùng hai tay nâng mặt nàng lên, cười nói: "Ngươi có sợ không."

Vẻ mặt của Chung Mị Sơ dần nhu hòa, nhẹ nhàng nắm tay Cố Phù Du, dịu dàng ngóng nhìn nàng, nói: "Không sợ."

Câu nói này dường như là đang trả lời, nhưng Cố Phù Du lại bỗng dưng cảm thấy Chung Mị Sơ là đang nói với nàng: "Đừng sợ."

Không biết vì sao, Cố Phù Du bị một câu "không sợ" mềm mại này đánh trúng, trong lòng chấn động, cổ họng chợt nghẹn ngào, cánh mũi chua xót. Nàng nhớ tới khoảng thời gian đó, đào vong, bị bắt, trở thành tù nhân, cửa nát nhà tan.

Nàng lúc đó bị đau đớn nhấn chìm, chỉ có thể cảm thấy nỗi đau vô bờ bến. Sau đó tỉnh lại, cũng chỉ có thù hận vô bờ bến, chưa từng nghĩ đến tình cảnh thê thảm đó của mình.

Nhưng bây giờ bị Chung Mị Sơ nhìn, nghe được một tiếng không sợ này, nàng nhất thời cảm thấy lúc đó mình quá thảm, nàng cảm thấy oan ức.

Oan ức đến nỗi nước mắt lặng lẽ rơi xuống, nàng nói với Chung Mị Sơ: "Nhưng mà ta sợ, Chung Mị Sơ."

"Ta sợ lời còn chưa kịp nói ra, thì đã sinh tử cách biệt. Ta sợ mình thân hãm ngục tối, hoàn toàn tách biệt với thế gian, bị bẻ gãy cánh, vĩnh viễn trở thành tù nô của kẻ khác, không thể nhìn thấy mặt trời. Ta là người nói nhiều, trong phòng chỉ có giọng nói của ta, ta không có ai để nói chuyện. Ta sợ hãi, thế nhưng ta không dám chết. Ta sợ dấu ấn nóng rực trên lưng, ngay cả đi hay ngồi cũng không thể làm chủ, giống như súc vật, được cho ăn béo tốt, đến một ngày xẻ thịt, tôn nghiêm làm người bị giẫm nát, sống lưng bị bào mòn từng chút một, cuối cùng ngay cả bản thân ta cũng khuất phục, cam nguyện làm nô."

Nàng chưa bao giờ nói những điều này với ai, ngay cả khi biết tin Cố Hoài Ưu bỏ mình cũng không có yếu đuối như vậy. Nhưng bây giờ nàng muốn nói ra hết tất cả oan ức, nàng muốn làm cho người khác đau lòng nàng, ôm nàng vào trong lòng, yêu thương nàng.

Lúc này cảm xúc bị kích động, lời nói điên đảo, thế nhưng Chung Mị Sơ nghe hiểu, gì cũng hiểu.

Trong lòng Chung Mị Sơ thắt chặt, ánh mắt thương yêu, vuốt ve gò má Cố Phù Du, dùng ngón cái lau đi nước mắt trên khóe mắt nàng: "Sẽ không, có ta ở đây, sẽ không bao giờ có chuyện như vậy."

Nàng nhẹ giọng nói: "Đừng sợ."

Hai người cách quá gần. Cố Phù Du vừa ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ, mặt mày Chung Mị Sơ hơi rũ xuống, dịu dàng trìu mến.

Tinh thần Cố Phù Du trở nên yếu đuối, đã không thể kiểm soát, muốn ôm lấy khúc gỗ nổi trước mặt, ôm nàng thật chặt. Chung Mị Sơ mềm lòng không thôi, cầu mong cho nàng dựa vào, không lại để cho nàng một mình điên dại.

Ánh mắt hai người chạm nhau, dính tại một chỗ, dường như không thể dời đi. Hô hấp triền miên, hai người gần như cùng lúc nghiêng về phía trước, hôn cùng một nơi.

Cảm giác mềm mại, chạm vào đám mây ấm áp.

Lúc đầu lướt qua, không cách nào thỏa mãn, càng làm cho nhiệt nóng tăng lên.

Ngã xuống giường đá, cởi xiêm y của đối phương, càng sốt ruột thì càng không có phương pháp, hô hấp gấp gáp, càng toát ra một thân mồ hôi.

Cố Phù Du vừa dùng lực, xé bỏ thắt lưng của Chung Mị Sơ, y phục rộng mở, rũ xuống, vừa ngước mắt lên chính là tuyết cơ ngọc cốt. Hai tay Chung Mị Sơ chống ở hai bên Cố Phù Du, xương quai xanh như cánh bướm lộ ra.

Cố Phù Du khẽ kêu một tiếng: "Ai da." Hoảng hốt tỉnh táo lại, bởi vì bản thân quá mức nôn nóng mà ngượng ngùng đỏ mặt, đôi mắt đó không biết là bị du͙© vọиɠ nhuộm màu, hay là do mặt đỏ tôn lên, màu sắc càng ngày càng diễm lệ.

Chung Mị Sơ nhìn khuôn mặt Cố Phù Du, bỗng nhiên ngẩn ra, ngây người.

Cố Phù Du còn đang cởi xiêm y của nàng, thấy nàng không nhúc nhích, giọng điệu rất là bất mãn: "Ngươi làm sao vậy?"

Chung Mị Sơ cúi người xuống, ôm nàng, tựa vào trong lòng nàng.

Cố Phù Du nửa vời, trên người khó chịu, đặt tay lên gáy nàng, trong lòng có chút thấp thỏm, lo lắng vừa rồi Chung Mị Sơ nhất thời bị mê hoặc nên mới...

Nàng lo lắng hỏi: "Ngươi không thoải mái sao?"

Chung Mị Sơ nói: "Trên người ta có vết thương, có hơi đau." Bởi vì động tình, giọng nói hơi khàn.

Nàng nhớ tới Thanh Quân.

Dường như chuyện Cố Phù Du trải qua Thanh Quân đều biết, như thể nàng vẫn luôn nhìn, nếu giờ phút này...

Theo lý mà nói, nàng cũng có thể biết.

Chuyện như vậy bị người thứ ba nhìn, nàng không thể làm như không thấy, thản nhiên mà tiếp tục được.

Đầu óc Cố Phù Du còn chưa chuyển lại: "Làm sao vậy, vết thương của ngươi chưa lành hẳn." Đúng vậy, Chung Mị Sơ trúng nhiều sét như vậy, cho dù cơ thể Long tộc cường hãn cũng sẽ không lông tóc không tổn hại. Chung Mị Sơ không thể chỉ là bên ngoài bước đi không ổn, nói chuyện không rõ.

"Vậy, vậy..." Sự tình làm đến một nửa chấm dứt, dần dần nguội lạnh, càng ngượng ngùng hơn so với làm xong, Cố Phù Du quả thật không dám dùng gương mặt lúc này gặp ai.

Cố Phù Du muốn nói: "Lần sau đi." Dù là da mặt dày, lời này cũng không thể mở miệng được.

Lúc trước nàng có ba phần bị sắc đẹp mê hoặc, nàng tin rằng Chung Mị Sơ cũng có mấy phần.

Chưa kịp dứt lời, trên vai đã ngứa. Chung Mị Sơ đang dùng hàm răng cắn nhẹ, như thể nghiến răng trên vai nàng. Cố Phù Du không khỏi bật cười, trốn qua một bên.

Chung Mị Sơ đè nàng lại, không cho nàng nhúc nhích.

Cố Phù Du nắm cổ tay nàng, mới kinh ngạc phát hiện trên người Chung Mị Sơ nóng bừng.

Thân nhiệt của Chung Mị Sơ thấp, thân nhiệt của Cố Phù Du cao hơn nàng, bình thường chạm vào nàng thì sẽ cảm thấy lạnh.

Cố Phù Du vội vàng nói: "Trên người ngươi nóng quá, có phải bởi vì vết thương..."

Chung Mị Sơ từ đầu đến cuối không nhìn nàng, Cố Phù Du cũng không thể nhìn thấy sắc mặt của nàng. Chung Mị Sơ nói: "Không phải, đều là như vậy."

Cố Phù Du nhất thời không biết nàng nói "đều là như vậy" là chỉ cái gì, một lúc sau mới hiểu được, là Long tộc động tình "đều là như vậy". Rồng tính da^ʍ, Chung Mị Sơ khác với tất cả mọi người nhưng cũng không thể hoàn toàn thoát khỏi thiên tính.

"Vậy ngươi..."

"Ngươi để ta cắn một chút, một chút là được." Giọng Chung Mị Sơ như nhũn ra, có chút ý vị khẩn cầu.

Cố Phù Du thở dài, ngầm đồng ý, một cơn đau nhói trên bả vai, Chung Mị Sơ cắn mạnh xuống.

Cố Phù Du không nói nên lời nhìn lêи đỉиɦ động, rõ ràng nàng là người cầu an ủi, sao mà ngược lại thành mình đi an ủi người khác, còn ở trong hoàn cảnh xấu hổ như vậy.