Kiến Long

Chương 64: Ban đêm mây đen gió lớn

Nàng lại dùng khóe mắt nhìn bóng dáng của Chung Mị Sơ. Chung Mị Sơ đứng sóng vai với Cửu Diệu, Tả Nhạc Chi đang ở trên bậc thang, hai người này cũng tựa như cao hơn hắn một khúc. Phía sau hai người bọn họ có người hầu theo sau, vừa đứng lại, người hầu liền từ bên cạnh tiến lên, dâng lên quà tặng, nhìn bộ dáng thật sự là đến mừng thọ.

"Tứ Hải long chủ, tộc trưởng Thanh Loan tộc, chúc mừng thọ đản của Tả tông chủ."

Tả Nhạc Chi hồi lâu không có lên tiếng. Cửu Diệu nói: "Làm sao, cũng không mời khách khứa vào chỗ, người Hư Linh Tông đãi nhân lễ nghĩa là như vậy sao?" Giọng nói thuần hậu, chậm rãi nói ra.

Tả Nhạc Chi phất tay để cận hầu đem quà tặng thu xuống, khẽ cười nói: "Làm phiền hai vị tôn giả nhọc lòng, xin mời ngồi."

Chung Mị Sơ và Cửu Diệu vào chỗ, vị trí đầu tiên ở dưới bên tay phải, ngồi ở đối diện nàng.

Nàng xem cuộc vui xem đến say sưa ngon lành, nhớ lại trước đây các nàng một đường đào vong từ Huyền Diệu Môn đến Cốc thành, vết thương chồng chất, chật vật biết bao, cuối cùng bị Tả Nhạc Chi và Lục Yến Đông vừa đấm vừa xoa, khuất nhục đầu hàng.

Thực sự là phong thủy thay phiên luân chuyển.

Nàng dùng quạt lông che nửa mặt, đôi mắt không ngăn được nhìn chằm chằm vào —— Eo của Chung Mị Sơ.

Chung Mị Sơ và Cửu Diệu ngồi cùng bàn, đã ngồi xuống, bây giờ không nhìn thấy, nhưng lúc nãy nàng nhìn thấy rõ ràng. Trên eo Chung Mị Sơ có treo một cái túi trữ vật, ở dưới một thân hoa phục hoàn toàn không hợp, bởi vì cái túi trữ vật kia là của nàng, hẳn là cái lúc trước nàng đưa cho Chung Mị Sơ khi ở Cốc thành.

Lúc trước vì để dễ phân biệt, nàng thêu một chữ "Man" trên túi trữ vật, chỉ tiếc tuy từng học thêu thùa với tú nương, thêu không tệ, nhưng chả biết sao viết chữ lại như giương nanh múa vuốt, cho nên thành phẩm cuối cùng chữ "Man" kia cũng rồng bay rắn múa. Một cái túi trữ vật kỳ lạ như vậy, e rằng trên đời này cũng không có cái thứ hai.

Nàng xuất thần, trong đầu dự định thu hồi nó lại, trong lòng nàng có linh cảm, Chung Mị Sơ còn đặt thanh kiếm kia ở trong túi trữ vật. Bây giờ muốn đối phó với Hư Linh Tông, có thanh kiếm đó, làm ít mà hiệu quả nhiều.

Không biết Chung Mị Sơ có luyện thành kiếm chưa.

Chung Mị Sơ hẳn vẫn là nhớ nàng thôi, nếu không cũng không đến nỗi treo một cái túi trữ vật xấu như thế ở trên eo.

Nàng giống như thả hồn ở trên mây. Cửu Diệu bên kia cũng đang ngầm đánh giá nàng: "Mị Sơ, bàn bên trái phía trước chính là Thanh Loan của tộc ta không thể nghi ngờ, khi nào lại trở thành khách quý của Tả gia."

Chung Mị Sơ lạnh nhạt nói: "Nàng là tộc nhân của ngươi, ngươi còn không biết, sao ta biết."

Cửu Diệu nói: "Nhưng nàng đang nhìn ngươi."

Chung Mị Sơ đảo mắt qua. Con Thanh Loan kia quyến rũ xinh đẹp, đây là đặc tính của Thanh Loan, hóa thành người vô cùng sinh đẹp. Con Thanh Loan kia dựa nửa người lên bàn, lúc nghiêng mắt sinh ra một cổ phong lưu.

Chung Mị Sơ hơi giật mình. Cửu Diệu nói: "Có nhận ra không?"

Chung Mị Sơ nói: "Có chút quen mắt." Sau đó lắc đầu: "Không nhớ ra."

Cửu Diệu trầm ngâm nói: "Thanh Loan trong tộc đều đã quy ẩn, không biết đây là vị nào, sao vào thế cũng không trở về Trung Châu một chuyến."

Chung Mị Sơ nói: "Một chi Thanh Loan trong tộc ngươi còn có mấy người, tra gia phả liền biết thân phận."

Cửu Diệu cười nói: "Làm sao đơn giản như thế. Thanh Loan thoái ẩn là chuyện của mấy vạn năm trước, bức họa trong tộc sớm đã không biết chất đống ở trong góc nào, huống chi nếu như Thanh Loan này là hậu duệ của tiền bối thoái ẩn thì sao, không vào gia phả, tra như thế nào?"

Chung Mị Sơ nói: "Ngươi có thể ngay mặt hỏi nàng."

Cửu Diệu nói: "Nói đúng lắm." Suy đoán lung tung, chẳng bằng ngay mặt hỏi thẳng.

Cửu Diệu là định như thế, tiếc rằng Thanh Loan này rất sớm liền lui tràng.

Thanh Loan này tất nhiên là muốn lui. Trước khi nàng thu thập xong Hư Linh Tông, vẫn chưa muốn dính líu đến Thanh Loan tộc, việc này sẽ làm mọi chuyện phiền phức hơn rất nhiều, cho nên có thể trốn liền trốn.

Nàng trở về Thiên Điện mà Tả Nhạc Chi an bài nghỉ ngơi, khi tới gần hoàng hôn, Tả Thanh Thanh lại đây gặp nàng. Nói đến Chung Mị Sơ ở lại đây ngủ, rất vui mừng, nói Chung Mị Sơ thực sự là đến chúc thọ, chỉ sợ muốn ở lại mấy ngày, đến lúc đó nếu có thể bắt chuyện với nàng vài câu là tốt rồi.

Nàng phẩy quạt lông, trong lòng buồn cười, cô nương thiếu thông minh ạ, Chung Mị Sơ không phải đến chúc thọ, nàng đến tìm rõ thực hư của Hư Linh Tông.

Một Vân Nhiễm, một Quý Triều Linh, Hư Linh Tông đã kết một mối thù lớn với Chung Mị Sơ rồi, làm sao có thể dễ dàng buông tha như vậy.

Nàng thầm cân nhắc, Chung Mị Sơ hẳn là muốn đích thân báo thù, từ chuyện của Tả Thái Tuế là đã có thể nhìn ra, cho nên vẫn luôn tu hành đến tận đây, bản thân có thực lực mới bắt đầu hành động, nếu không dựa theo phương thức hành sự của Long tộc, từ bảy trăm năm trước đã để Lão Long Vương dẫn người đánh một trận tử chiến với Hư Linh Tông.

Tuy nói Hư Linh Tông này xưng bá Nam Châu, không phải dễ dàng rung chuyển, Tả Thái Tuế bỏ mình, Hư Linh Tông vẫn chưa loạn, mọi việc lớn nhỏ có Tả Nhạc Chi đứng đầu làm chủ, mà trong tông nhân tài xuất hiện lớp lớp, đúng là càng thêm phồn thịnh hơn trăm năm trước, nhưng Hư Linh Tông này có phải kiên cố không thể phá vỡ hay không, còn khó nói.

Sắc trời dần tối đi, nàng đứng ở ngoài cửa điện nhìn bóng người đi xa của Tả Thanh Thanh, nở một nụ cười. Ai biết Tả gia này có phải bên ngoài bình thản, bên trong giấu sóng gió không. Thành Tiêu Dao bị hủy, Huyền Diệu Môn thần phục Tả gia, hai cái họa lớn trong lòng được giải quyết, toàn bộ Nam Châu đều là của Tả gia, không có nỗi lo về sau, hưởng thụ bảy trăm năm thái bình, bây giờ Tả Thái Tuế vừa chết, chức vị tông chủ này, nàng không tin từ trên xuống dưới Tả gia không có ai thương nhớ.

Nàng đứng ở ngoài điện, sắc trời bất tri bất giác đã hoàn toàn tối hẳn, một vầng trăng cô đơn lơ lửng trên không, gió đêm xào xạc, lay động xiêm y của nàng.

Bây giờ vẫn là thu hồi kiếm trước.

Nàng nhấc chân đi ra ngoài, thân ảnh nhanh nhẹn, đáp xuống đất không hề có tiếng động, hòa vào trong màn đêm. Tả Thanh Thanh nói chỗ của Chung Mị Sơ là Vạn Không Điện, cách chỗ nàng cũng không xa. Trên Ly Hận Thiên ba thước một kết giới, chín bước một trận pháp, nhưng nàng đi trên đường, lại giống như đi vào nơi không người.

Một đường tìm được Vạn Không Điện, nhẹ nhàng nhảy lên trên đầu tường tẩm điện, trong điện đèn đuốc sáng trưng.

Một nam tử tuấn lãng thanh tú, người mặc áo giáp, ngẩng đầu ưỡn ngực canh giữ ở ngoài cửa, trong lúc hoảng hốt chỉ cảm thấy có một cơn gió đêm thổi tới, đôi mắt mê hoặc, cau mày chớp chớp mắt một khắc, đột nhiên ngưng tiếng nói: "Ai!" Ngẩng đầu lên nhìn, trong đình không có một người, xung quanh yên tĩnh, hắn mờ mịt nhìn về cửa phòng phía sau một lúc, cánh cửa cũng đóng chặt, chẳng lẽ lúc nãy là ảo giác sao?

Nàng đã vào trong điện, từ bên trong cánh cửa nhìn ra thân ảnh người hầu ở bên ngoài, lắc lắc đầu. Trực giác của Long tộc thật là đáng sợ, như thế còn bị nhìn ra manh mối.

Nàng nhẹ bước đi vào trong điện, tầng tầng màn che màu đỏ. Nàng nghĩ canh giờ này Chung Mị Sơ hẳn là đang minh tưởng, nếu như thói quen của Chung Mị Sơ chưa thay đổi.

Chỉ cần Chung Mị Sơ thả lỏng cảnh giác, vậy liền dễ làm.

Nàng mới đi hai bước, ánh mắt ngưng lại, mũi chân một điểm, lặng yên không một tiếng động lơ lửng trên không, đặt chân trên xà, vắt ngang giữa không trung.

Nữ nhân mang miện phục huyền sắc ở bên dưới đi ra từ phía sau bình phong, dường như muốn đi ra bên ngoài.

Trong lòng nàng đang cảm thán, coi như bước chân nhanh, nhìn cũng không có chút sơ hở...

Dưới sự nhẹ nhàng thở ra, lại thở ra khí nóng màu trắng. Trong lòng nàng rùng mình, thầm nói, nguy rồi. Nhanh lộn mèo, tránh đi vị trí ban đầu, nháy mắt tiếp theo, địa phương ban đầu của nàng có một thác nước băng đổ xuống.

Nàng nhẹ nhàng đáp xuống, chân mới chạm xuống đất, chỉ cảm thấy mặt đất có băng trơn bóng. Băng cứng chợt nổi lên, trói lại eo và chân nàng.

Nàng thầm nghĩ: "Người này rốt cuộc là thủy linh căn hay là băng linh căn vậy!" Tu sĩ băng linh căn sử dụng pháp thuật cũng chưa chắc mãnh liệt như Chung Mị Sơ.

Nàng và bóng người kia cách một tấm màn, nàng nhìn thấy một đôi tay trắng tinh, ngón tay khẽ vén màn mỏng lên.

Chung Mị Sơ nói: "Đã mấy trăm năm, Hư Linh Tông vẫn thích ở trong tối hành sự..."

Nàng có chút hoảng hốt trong nháy mắt, dường như vào lúc nào đó, Chung Mị Sơ cũng từng vén màn lên như vậy, nhàn nhạt nhìn nàng, nói gì đó "thuận buồm xuôi gió", đúng rồi, là thuận buồm xuôi gió, khi đó nàng đang muốn đi Tiên Lạc...

Chung Mị Sơ nhìn người bị hàn băng giam cầm, vẻ mặt hơi ngạc nhiên: "Là ngươi."

Nàng phục hồi tinh thần lại. Chung Mị Sơ đến gần, đi tới trước mặt nàng, nói: "Ngươi tới làm gì."

Nàng khẽ mỉm cười: "Ngươi đoán đi."

Chung Mị Sơ: "..."

Đôi mi thanh tú của Chung Mị Sơ nhíu lại: "Lúc nãy ta nhớ ra gặp ngươi ở đâu."

Nàng vẫn cười hỏi: "Há, ở đâu?" Đáy lòng bất đắc dĩ, trí nhớ thật tốt, đều cách bảy trăm năm rồi còn có thể nhớ ra.

Chung Mị Sơ trầm giọng nói: "Tiên Lạc."

Đôi mắt Chung Mị Sơ nhìn chằm chằm vào nàng: "Tại sao ngươi lại thanh tỉnh? Tại sao một con Thanh Loan lại qua lại với Tả gia? Bây giờ lẻn vào bên trong tẩm điện của ta, Tả gia phái ngươi đến?"

"Nhiều vấn đề như vậy, ta nên trả lời cái nào trước mới tốt đây." Mặt mày nàng uốn cong, đuôi mắt đỏ rực quyến rũ: "Ngươi lại gần một chút, ta nói cho ngươi."

Chung Mị Sơ đứng tại chỗ, vẻ mặt lạnh nhạt.

Nàng cười nói: "Ngươi không chịu tới, thế ta đến đó vậy."

Khi giọng nói vừa dứt, có tiếng răng rắc vang lên, hàn băng giam cầm tay và chân nàng vỡ vụn. Thân hình nàng hóa thành một đạo thanh ảnh đánh tới Chung Mị Sơ, mềm mại bồng bềnh tựa như lông vũ ở bên tai, tốc độ rất nhanh, nhưng thân thể này là nội tu, Chung Mị Sơ là nội ngoại song tu, hai người cách gần như vậy, tranh tài, nàng nhất định chiếm hạ phong. Nàng biết, cho nên muốn xuất kỳ bất ý [1], tiên hạ thủ vi cường.

[1] Xuất kỳ bất ý: hành động bất ngờ khi người ta chưa kịp đề phòng

Chung Mị Sơ phản ứng nhanh nhẹn, không lùi mà tiến lên, một mặt để ý thế công của nàng, một mặt muốn ra tay bắt người này. Ai ngờ Thanh Loan này tới gần bên người, giống như biết được nàng sẽ không nặng tay.

Chung Mị Sơ mới bắt được cổ tay nàng, nàng liền thuận thế nghiêng người về phía trước, há miệng, cắn vào lỗ tai Chung Mị Sơ. Bây giờ Chung Mị Sơ không cần che giấu thân phận, không cần tiếp tục giấu đôi tai kia.

Sắc mặt Chung Mị Sơ thay đổi, ngay lập tức lùi ra hai trượng, lấy tay che lại tai phải mình, ánh mắt u ám, lạnh lùng nhìn về phía nàng.

Nàng phe phẩy quạt lông, cười: "Ngươi trốn xa như vậy làm gì, không nghe hả?" Nàng biết lỗ tai là nhược điểm của Chung Mị Sơ, đánh lén chỗ đó, Chung Mị Sơ nhất định phải tránh.

Trên đất đột nhiên có vô số băng trùy bay lên, một tòa điện ấm áp thoáng chốc biến thành động băng, phàm là đồ vật có độ ấm và máu đều phải đông lại thành băng. Xiêm y trên người nàng cũng bị phủ lên một tầng băng sương lan tràn về hướng lên trên, trong nháy mắt đã bò đến trên chiếc cổ thon dài. Nàng cũng không nhúc nhích, chỉ nhìn Chung Mị Sơ, nhẹ nhàng nói: "Đừng tức giận như vậy."

Chung Mị Sơ ngẩn ra, vẻ mặt u ám có chút dịu lại, chậm rãi đi tới, nơi bước chân đi qua, băng tuyết tan ra, đi tới trước mặt người đã bị đông lại thành băng, nhìn gương mặt tươi cười của nàng, giải trừ băng sương, nhưng mà lúc giải trừ thân thể Thanh Loan kia dao động một hồi, như gợn sóng trên mặt nước, lập tức xoay tròn, ngưng tụ thành một điểm rồi biến mất, một tấm bùa chú chậm rãi rơi xuống từ trên không trung.

Chung Mị Sơ đưa tay tiếp lấy, nhìn bùa chú: "Con rối? Hay là ảo ảnh?" Nàng đối với trận pháp và luyện khí không quen thuộc lắm, nhất thời cũng khó phân biệt rõ ràng.

Nàng bước ra ngoài, đẩy cánh cửa tẩm điện, gọi: "Tinh Hán."

Nam nhân đứng hầu ở bên ngoài vội vàng đi đến: "Bệ hạ."

Chung Mị Sơ hỏi: "Lúc nãy có phát hiện điều gì bất thường không?"

"Cũng không..." Tinh Hán bừng tỉnh, nhíu mày nói: "Có hai cơn gió."

Tinh Hán nhìn biểu tình của Chung Mị Sơ, vẻ mặt lập tức khẩn trương nói: "Thuộc hạ đáng chết, là người của Tả gia sao? Bệ hạ có chấn kinh không."

Chung Mị Sơ nói: "Không ngại."

Nàng lui vào trong phòng, khép cửa lại, nhìn thoáng qua bùa chú trong tay, trên bùa chú kết băng, nàng nắm chặt tay lại, bùa chú vỡ thành bông tuyết, tiêu tan vô hình.

Không biết vì sao, nàng sinh ra lòng giấu chuyện gặp Thanh Loan kia với Cửu Diệu. Trực giác của nàng nói rằng Thanh Loan này quỷ dị không nói nên lời, bây giờ Tiên Lạc đúng lúc mở ra, nghĩ rằng rảnh rỗi đi Tiên Lạc một chuyến, hỏi vị Thanh Loan tiền bối ở rừng rậm trong nội tầng kia một chút, nàng hẳn là biết chút gì đó.

Mà con Thanh Loan bị nhớ thương đang đi trên đường, phủi băng sương trên người đi, quạt lông trên tay đã bị đông cứng giòn tan, vung lên một cái đã nát hết, nàng thở dài: "Than ôi, cho dù là lúc nào cũng đều không chọc Chung sư tỷ được, túi trữ vật không lấy được, pháp khí của ta cũng hỏng mất."

Đã rút dây động rừng, muốn lấy càng là không dễ, chỉ có thể trước gác lại. Bây giờ tộc trưởng Thanh Loan tộc Cửu Diệu kia cũng đang ở chỗ này, nơi này không thể ở lâu.

Nàng tính toán xong rồi, thừa dịp trời tối liền cáo từ Tả Nhạc Chi. Tả Nhạc Chi chỉ cho rằng nàng không muốn nhìn thấy Cửu Diệu, hiển nhiên không thể nào nghĩ đến khúc chiết trong đó, cũng không hoài nghi, hàn huyên với nàng mấy câu, đưa nàng ra Ly Hận Thiên.

Tác giả có lời muốn nói:

Quyển thứ hai bắt đầu khi Cố Phù Du ra khỏi Tiên Lạc mấy năm, lấy việc cứu Tả Thanh Thanh làm cơ hội, từ lúc trọng sinh đến nay là lần đầu tiên trở lại Tam Thập Tam Trọng Thiên cắt làm mở đầu quyển hai, rất nhiều chuyện sẽ ở phía sau chậm rãi bàn giao, không cần gấp gáp.

Còn có, tại sao là bảy trăm năm.

Tiên Lạc bảy trăm năm mới mở một lần, khoảng cách lần trước mở ra, vừa vặn bảy trăm năm, Cố Phù Du mới có thể đi ra ngoài.

Long tộc tám trăm thành niên, bây giờ đã qua hơn bảy trăm năm, long thân của sư tỷ đã thành niên.