Kiến Long

Chương 30: Tỷ có nghe qua một câu chuyện xưa

Khi Bạch Long mang theo Cố Phù Du về đích thì phía sau đã không còn nhìn thấy bóng dáng của những người khác.

Những khán giả chờ ở điểm cuối trước kia khi nghênh đón người chiến thắng thì đều tuôn ra một loạt tiếng reo hò, nhưng lần này lại là nhiều tiếng kêu lên kinh ngạc.

Bạch Long dừng ở trên vách núi. Có lư hương đặt ở bên cạnh và một công chứng viên của thương hội đang đứng. Có tiên sinh đang viết công văn, nhìn thấy người đầu tiên đến thì không khỏi trợn mắt há hốc mồm, chậm chạp không thể hạ bút.

Cố Phù Du ngồi ở trên lưng Bạch Long, tâm tình vẫn còn chưa thể bình tĩnh lại, l*иg ngực phập phồng, nhẹ nhàng thở dốc.

Ánh mắt của mọi người xung quanh đều tràn đầy khϊếp sợ cùng kính nể, Cố Phù Du đi xuống đất, đứng ở bên cạnh Bạch Long, sâu sắc cảm nhận được cái gì gọi là cáo mượn oai hùm.

Vẫn là công chứng viên trước tiên tỉnh táo lại, cao giọng hô: "Người đoạt giải nhất là —— Cố Phù Du của thành Tiêu Dao."

Xung quanh lúc này mới tuôn ra một tràng tiếng reo hò, mà tiếng reo hò này lại xen lẫn nhiều nghi hoặc, mờ mịt và không xác định.

Cố Phù Du không thể biết được tâm trạng của mình là gì. Nếu đổi lại trước kia, đây là vinh quanh, là kỳ vọng mà nàng luôn luôn mong muốn, đạt được những thứ này nàng sẽ hạnh phúc đến phát điên, chỉ là hiện tại, trăm dặm lao nhanh mà đến, băng qua rừng đá, vượt qua dòng nước xiết, bay lên chín tầng trời, quá trình này để lại cho nàng cảm giác quá kịch liệt, thế cho nên cảm giác thỏa mãn sau khi đạt được thành quả này có vẻ quá nhạt nhẽo, quá bình đạm.

Tiên sinh viết xong công văn, lấy công chứng ra, trình ra bằng hai tay đưa cho Cố Phù Du, nói: "Cố tam tiểu thư, đây là công văn chứng minh người đoạt giải nhất, sau đó có thể đến sòng bạc để đối lấy phần thưởng của cạnh tốc."

Cố Phù Du còn chưa tiếp nhận, phía sau lại là trận tiếng kêu lên. Nàng quay đầu lại, một luồng gió lạnh phả vào mặt, thổi đến mức nàng không mở mắt nổi.

Chỉ có thể nghe được có âm thanh của cái gì đó đang khuấy động, nàng lấy tay che ở trên trán, nhìn thấy Bạch Long bay lên trời, đi về phương hướng nó đến.

Lòng Cố Phù Du đột nhiên hụt hẫng, nàng lấy công văn, không chút nghĩ ngợi liền đuổi theo.

Nàng chạy vội trên hẻm núi cao, nhìn Bạch Long cưỡi mây đạp sương mù ở trên không trung, nàng gọi: "Ngươi chờ một chút. Ngươi chờ một chút."

Thiên địa ảm đạm, mênh mông vạn dặm, gió lạnh xào xạc.

Cố Phù Du biết mình có lẽ sẽ không thể đuổi kịp nó, nhưng nàng vẫn tiếp tục đuổi theo trên bãi cỏ bên cạnh vách núi, nàng hét về phía không trung: "Tại sao ngươi lại muốn tới giúp ta?"

Theo đến nửa đường, càng cách càng xa. Hai chân nàng đau nhức như nhũn ra, không thể không dừng lại, mím môi dưới, trầm giọng nói: "Tại sao ngươi lại tới giúp ta?"

Chợt nghe thấy một tiếng "gào gừ" ở xa xa, khá là quen thuộc.

Cố Phù Du ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy một bóng đen, như một cơn gió đen thổi đến, Cố Phù Du ôm lấy nó, mừng rỡ không thôi: "A Phúc!"

Thì ra là A Phúc đuổi theo bọn họ từ điểm bắt đầu ở hẻm núi cao đến đây.

Cố Phù Du sờ sờ đầu A Phúc, cười nói: "Rõ ràng bảo ngươi ở điểm bắt đầu chờ sư tỷ."

A Phúc liên tiếp "gào gừ, gào gừ".

Cố Phù Du nói: "Ta cũng không phải sư tỷ, ta nghe không hiểu. Bỏ đi, ngươi tới thật đúng lúc."

Cố Phù Du đỡ nó, xoay người ngồi ở trên lưng nó, vỗ vỗ cổ nó: "A Phúc, đuổi theo đoàn mây đen ở phía trước..."

Cố Phù Du còn chưa dứt lời thì A Phúc đã đuổi theo Bạch Long ở đằng xa.

Tuy A Phúc là ấu thú, tu vi cũng chỉ mới Luyện Khí đại viên mãn, nhưng không hổ là Chấn Mão, nó bắt đầu chạy, như gió như điện, chỉ bàn về tốc độ cũng không thua linh thú Tích Cốc kỳ.

Bạch Long bay ở trên không trung, A Phúc chạy theo ở trên mặt đất, tuy không thể đuổi kịp, nhưng có thể đuổi theo ở phía xa, không đến nỗi làm mất đi dấu vết.

Cố Phù Du không hiểu tại sao Bạch Long lại trùng hợp xuất hiện ở đây, thật giống như là chuyên môn đến giúp nàng...

Nàng có một suy đoán, thế nhưng suy đoán này quá mức ngông cuồng, cho nên nàng cũng không dám nghĩ sâu.

Nhưng A Phúc đuổi theo càng lâu, con đường và cảnh sắc cũng trở nên quen thuộc, suy đoán kia càng thêm mãnh liệt.

Cố Phù Du thở gấp, giọng nói run rẩy nói: "A, A Phúc, chúng ta đi đường tắt, nhanh, chúng ta đi bên này, đi bên này."

Cố Phù Du bảo A Phúc thay đổi đường đi, điểm đến chính là sương phòng của khách điếm lúc trước họ đã đặt.

A Phúc mang theo Cố Phù Du chạy nhanh ở trên núi đá chật hẹp thì gió lạnh kéo tới, Cố Phù Du ngẩng đầu nhìn lên, một đám mây khói ập vào sương phòng ở đỉnh cao nhất của vách núi.

"A Phúc, A Phúc, nhanh lên."

A Phúc mang theo Cố Phù Du vọt tới trước sương phòng của các nàng, Cố Phù Du từ trên người A Phúc đi xuống, lảo đảo hai bước rồi đi vào lối vào.

Đầu óc nàng nóng lên, không thể nghĩ ra được nhiều thứ, sau khi bước vào phòng, ánh sáng mờ ảo, bên trong có có thứ gì đó đang bơi lội trong bóng tối.

Ánh mắt nàng nhìn về phía một bộ y phục trên giường, cả người nhào tới, đoạt lấy y phục ôm vào trong lòng.

Thân ảnh đang bơi lội dừng lại, trong thạch thất yên tĩnh một lúc. Cố Phù Du nghe được tiếng hít thở hổn hển của mình, cổ họng nàng giật giật, đứng dậy bước hai bước về phía bóng đen: "Ta biết là ngươi, ngươi ở đây."

Thân ảnh kia chậm rãi ló đầu ra từ bên trong bóng tối, chính là Bạch Long, thân thể nó cuộn ở trên vách tường, đầu rồng áp xuống, hướng về phía Cố Phù Du.

Bạch Long trầm thấp khịt mũi thở ra một đạo hàn khí từ trong mũi. Cố Phù Du mới vừa rồi còn đón gió chạy nhanh, tóc từ lâu đã rối tung rối mù, mấy sợi tóc trên trán vểnh cao, bị hàn khí của Bạch Long phun ra, lại uể oải héo xuống.

Đầu rồng của Bạch Long áp sát hơn một chút, Cố Phù Du lui về phía sau một bước, cho đến khi lui đến bên cạnh giường. Bạch Long nhếch miệng, lộ ra răng nanh trắng muốt.

Cố Phù Du nhìn đôi thú đồng màu vàng kia, sợ hãi trong xương cốt làm cho hai chân nàng mềm nhũn, ngồi ở trên giường.

Cố Phù Du ôm chặt y phục tuyết trắng vào trong lòng, kích động có, sợ hãi có, đan xen vào nhau làm cho thân thể nàng run rẩy, đại não kích động đến đỉnh điểm, muốn ngất.

Cố Phù Du hít một hơi sâu, thăm dò hỏi: "Ngươi là sư tỷ sao?"

Giọng nói kiên định hơn: "Tỷ là Chung sư tỷ có phải không."

Con ngươi Bạch Long khẽ liếc, con ngươi có vẻ càng hẹp, cũng làm cho nó càng thêm uy nghiêm.

Thân hình Bạch Long chầm chậm bơi lội, râu rồng như mây mù tung bay, nó nhìn chằm chằm Cố Phù Du, không có trả lời.

Cố Phù Du nuốt nuốt nước bọt, nói: "Thành Tiêu Dao của chúng ta có một câu chuyện xưa..."

"Rất lâu trước đây, trên Thiên Cung có một vị tiên nữ, có một ngày hạ phàm, đáp xuống một rừng đào, cảnh sắc thâm u tao nhã, nơi sâu bên trong rừng đào có nước suối, nước suối trong vắt, tiên nữ thoát vũ y, để ở trên bờ, xuống suối tắm gội."

"Có một người chăn cừu đi ngang qua đây, nghe thấy tiếng động bèn đi đến bên suối, sau đó kinh ngạc lấy đi vũ y của tiên nữ. Tiên nữ đã không thể trở về trời được nữa..."

Cố Phù Du nhìn thoáng qua Bạch Long, ôm chặt lấy y phục trắng, kéo toàn bộ ở trong ngực, hơi co lại về phía sau, nói: "Tỷ không nói cho ta... ta... ta liền không trả 'vũ y' lại cho tỷ."

Bạch Long nhìn nàng một lúc, sau đó là bất đắc dĩ thở dài một tiếng, mở miệng: "Cố Phù Du."

Giọng nói này hết sức quen thuộc, mặc dù hỗn loạn hơn nhiều so với giọng nói trong trẻo của Chung Mị Sơ, nhưng Cố Phù Du vẫn có thể nhận ra được đây là giọng của Chung Mị Sơ.

Đôi mắt nàng chợt sáng ngời, chăm chú nhìn chằm chằm Bạch Long: "Chung sư tỷ, thật sự là tỷ, tỷ là Bạch Long, tỷ, tỷ chính là Bạch Long..."

"Ta..." Viền mắt Cố Phù Du dần dần đỏ lên, giọng nói run rẩy: "Ta có thể... ta có thể ôm tỷ một cái không?"

Cố Phù Du đứng dậy, đi về phía Bạch Long, Bạch Long ngược lại lui về phía sau, hỏi: "Ngươi không sợ ta sao?"

Cố Phù Du kiên nhẫn hỏi: "Ta có thể ôm tỷ một cái không?"

Có một tiếng than nhẹ phát ra từ trong cổ họng Bạch Long, còn chưa đáp lại thì Cố Phù Du đã mở rộng vòng tay, ôm lấy Bạch Long.

Thân thể Bạch Long quá lớn, hai tay Cố Phù Du không thể bao bọc được hoàn toàn, thay vào đó nàng toàn bộ bị hãm ở trong lòng ngực của Bạch Long.

Đầu của Bạch Long hơi cúi xuống, rồi đặt ở trên đầu Cố Phù Du. Hiển nhiên, cái ôm này nàng không hề ngờ tới, cho nên cũng không kịp đề phòng, một đôi mắt hoàng kim, dáng vẻ uy nghiêm dại ra này có vẻ hơi buồn cười.

Cố Phù Du siết chặt vòng tay, vùi mặt ở dưới đầu Bạch Long, không thể kìm được mà khóc nức nở.

Lúc trước triệu hoán trận pháp không có xảy ra sự cố, nàng xác xác thực thực triệu hoán linh thú ra tới, không, hẳn là phải nói, nàng xác xác thực thực dựa vào năng lực của chính mình, triệu hoán ra một con tiên thú.

Nàng triệu hoán một con Bạch Long.

Cố Phù Du kìm nén hỏi: "Ta không phải phế vật, đúng không?"

Mặc dù nàng kiêu ngạo khi đối mặt với sự khinh thường của người khác, nhưng nàng cũng sâu sắc rõ ràng tư chất của mình là thế nào.

Khi xung quanh trước nay chỉ luôn có sự nghi ngờ và xem thường, dưới vẻ ngoài kiêu ngạo, sâu bên trong nội tâm nàng cũng bắt đầu hoài nghi chính mình, cho đến khi trái tim nàng phủ đầy bụi bặm, kết ra trái tự ti.

Nàng đã giãy giụa ở bên trong tự mình khích lệ cùng tự mình căm ghét rất nhiều lần, mò mẫm tiến về phía trước, không biết là có một ngày cuối cùng tự mình từ bỏ, hay là có một ngày cuối cùng thực hiện được lý tưởng của mình.

Sau đó, Chung Mị Sơ đến.

Bạch Long ngẩn ra, thở dài, sương trắng mờ mịt, nàng lùi về phía sau, cọ nhẹ cằm vào Cố Phù Du, giống như đang xoa đầu của nàng: "Cố Phù Du, ta đã nói, ngươi rất lợi hại, ngươi là thiên tài."

Cố Phù Du hít hít nước mũi, dùng mu bàn tay lau đi nước mắt trên mặt. Bạch Long nói: "Có thể mang 'vũ y' trả lại cho ta không?"

Cố Phù Du nín khóc mỉm cười: "Tỷ phải hứa với ta, sẽ không đột nhiên bay đi."

Cố Phù Du đặt y phục ở trên đầu Bạch Long, che đi đôi sừng bị thương của nàng.

Bạch Long nhìn nàng, vẫn hỏi vấn đề lúc trước: "Cố Phù Du, ngươi không sợ ta sao?"

Cố Phù Du biết nàng tại sao lại hỏi như vậy. Bên trong huyết thống của Long tộc và Thanh Loan tộc có thiên phú.

Thiên phú của Thanh Loan tộc là "linh hồn bất tử, thân thể bất diệt", chỉ cần nguyên thần không hoàn toàn rách nát tiêu tan, thân thể có thể một lần lại một lần niết bàn trọng sinh.

Thiên phú của Long tộc là "thống ngự", bọn họ trời sinh vương giả, là chủ của linh thú, ngoại trừ Thanh Loan tộc ra, tất cả linh thú đều sẽ có tâm ý thần phục với bọn họ, mặc dù là linh thú có tu vi linh lực cao hơn Long tộc cũng đều sẽ có cảm giác này, sẽ không dễ dàng làm tổn thương bọn họ.

Cho nên Chung Mị Sơ không thể triệu hoán, không phải triệu hoán không ra linh thú mà là nếu như nàng triệu hoán, chúng linh thú nhất định sẽ nịnh nọt lấy lòng, tranh nhau mà đến, nàng có thể triệu tới một lần thú triều.

Thiên phú này của Long tộc làm cho bọn bọn họ có uy nghiêm không thể xâm phạm, cao cao tại thượng, cho dù tu vi tương đương, đứng ở trước rồng, cũng sẽ khiến lòng người sản sinh ra cảm giác sợ hãi, huống chi Cố Phù Du chỉ là tu sĩ Luyện Khí kỳ.

Loại sợ hãi này, Cố Phù Du đã tràn đầy lĩnh hội. Khi Chung Mị Sơ là nhân thân thì cảm giác này nhỏ bé không đáng kể, có lẽ chỉ có linh thú cảm giác nhạy bén mới có thể nhận ra được, nhưng một khi Chung Mị Sơ hiện ra long thân, cái cảm giác này phả vào mặt, thâm nhập vào mỗi một lỗ chân lông trong cơ thể.

Cố Phù Du nói: "Không sợ."

Ánh mắt Chung Mị Sơ ép xuống, nàng hóa thành long thân còn chưa quen, rất nhiều bản tính khó có thể khắc chế, nàng không cảm thấy biểu hiện của mình hiện tại là một diện mạo thực dễ gần: "Tại sao?"

Cố Phù Du lặp lại: "Tại sao?"

"Bởi vì tỷ là sư tỷ của ta." Cố Phù Du gãi gãi gò má, mặc dù ăn ngay nói thật nhưng thật ra cũng có chút ngại ngùng, có thể là đối với những hành vi tùy tiện ban đầu của mình cảm thấy thẹn thùng: "Có lẽ là lúc vừa gặp tỷ ở Huyền Diệu Môn có hơi sợ tỷ, thế nhưng đến lúc sau, ta biết, ta biết được..."

Biết cái gì.

Thế gian này sẽ không có người mềm mại như tỷ.

Bạch Long thấp giọng nói: "Lúc vừa mới gặp ta, ngươi đã không sợ ta."

Giọng nói của Bạch Long hỗn tạp, lại thêm trầm thấp. Cố Phù Du nghe không rõ, hỏi: "Hả?"

"Ta muốn thay y phục."

"A? Được."

Cố Phù Du hậu tri hậu giác chậm rãi xoay người, Bạch Long hóa thành một đoàn mây trắng, xoay người khôi phục nhân thân.

Cố Phù Du dư quang nhìn thấy một hoa văn màu đen bên trên đôi vai trắng như bạch ngọc tế sứ của Chung Mị Sơ, đó là một con rồng cuộn mình ẩn ở trong mây mù, hoa văn vẫn tiếp tục kéo dài xuống, lan đến phía trên khuôn ngực đầy đặn.

Gương mặt của Cố Phù Du hơi đỏ lên, nghĩ thầm, hóa ra thú văn của Chung sư tỷ ở chỗ này.

Nàng lau đi nước mắt ở trên tay, lại sửa lại tóc một chút, chợt nhớ tới một chuyện, hỏi: "Chung sư tỷ, Long tộc các tỷ trước khi hóa hình đều phải cởi y phục sao?"

Phía sau yên lặng hồi lâu, Cố Phù Du không nhịn được quay đầu lại xem. Chung Mị Sơ đã mặc lại xiêm y, đang buộc tóc, trên mặt nàng có một mảnh đỏ ửng, khiến cho người vốn dĩ vắng lặng trông quá mức xinh đẹp đáng yêu: "Đây là lần đầu tiên ta hóa hình, không quá thuần thục."

Quả thật không quá thành thục, khi nàng đổi về nhân thân thì bên gò má còn có vảy trắng chưa biến mất, trên trán có một đôi sừng gãy dài một tấc.

Cố Phù Du ngơ ngác nhìn chằm chằm đôi sừng gảy kia, trong lòng có một cảm giác khó chịu không nói nên lời.

Chung Mị Sơ nói: "Cố Phù Du, chuyện ta là Long tộc, không được đề cập với người khác."

Chung Mị Sơ là nữ nhi của Vân Nhiễm Huyền Tôn, rồi lại vì sao là Long tộc? Vì sao từ nhỏ lớn lên ở Huyền Diệu Môn? Chưởng môn có biết thân phận của nàng không? Bất luận là người nào đến xem đều biết trong này có rất nhiều kỳ quặc.

Nhưng nếu Chung Mị Sơ không muốn bị người khác biết, Cố Phù Du liền không nghĩ nhiều, cũng không hỏi nhiều, chỉ nói: "Được."

Cố Phù Du nhìn Chung Mị Sơ một lúc, lấy dáng dấp hiện tại của nàng đi ra ngoài, quá mức khiến người khác chú ý.

Cố Phù Du lục trong túi trữ vật một hồi, lấy ra một cái đấu bồng mang theo lụa trắng, chụp lên đầu Chung Mị Sơ, cười nói: "Thế này liền không thấy được."

Khi Chung Mị Sơ vuốt đấu bồng, Cố Phù Du nhân lúc nàng không chú ý kéo lấy cánh tay nàng, cười nói: "Giờ chúng ta liền rời khỏi nơi này."

Miễn cho bị người nhìn thấy Bạch Long, lòng mang hiếu kỳ tìm tới đây.

Cũng không chờ Chung Mị Sơ nói chuyện, dẫn nàng đi ra ngoài. A Phúc đợi ở bên ngoài, thấy hai nàng đi ra, lập tức đứng dậy, lắc lắc đuôi.

Hai người một thú ra Xuất Nguyệt Quan, trở về thành Vạn Thông.