Bệnh viện.
Bác sĩ băng bó thạch cao trên cánh tay Thanh Dương, nói rằng vết thương không quá nghiêm trọng, về nhà tĩnh dưỡng một tháng là được.
Nghe có vẻ không có vấn đề gì lớn, nỗi lo trong lòng Thanh Dương cũng vơi bớt. Hắn gật đầu lễ phép mà cảm ơn bác sĩ.
Thanh Hà không yên tâm đứng bên cạnh hỏi: “Ngài xác định thật sự không có vấn đề lớn sao? Muốn hay không lại làm kiểm tra thêm một lần nữa? Ngài cảm thấy cần thiết nằm viện không? Thời gian nghỉ ngơi một tháng có đủ không? Kia còn có những việc gì cần chú ý phiền ngài nói với ta?”
Một đoạn lời nói không ngừng nghỉ làm bác sĩ và y tá ở đây ngây ngốc vài giây, sau đó liền tươi cười hiền lành.
Ở một bên Thanh Dương cũng không nhịn được mà bật cười.
“Tiểu cô nương ngươi yên tâm, đều kiểm tra rất kỹ rồi, không có vấn đề gì. Những việc cần chú ý đợi lát nữa y tá sẽ viết cho ngươi một tờ giấy.”
Thanh Hà biết chính mình hỏi có hơi nhiều, cũng có chút ngượng ngùng. Mặt nàng ửng đỏ, tránh đi ánh mắt trêu ghẹo của anh trai, nói cảm ơn bác sĩ, liền ra cửa đi theo cô y tá lấy giấy.
“Tiểu tử ngươi thực sự có phúc khí, bạn gái ngươi đối với ngươi thật tốt.”
Sau khi các nàng đi, bác sĩ đột nhiên cười nói một câu như vậy.
Tiểu tử lớn lên tuấn tú, tiểu cô nương lớn lên xinh đẹp, đứng chung một chỗ như là cặp trời sinh, còn như vậy “Ân ái”, vừa rồi thấy như vậy giống như cũng có thể hiểu tại sao bác sĩ lại nói như vậy.
Nghe được câu nói của bác sĩ, Thanh Dương trực tiếp ngây người. Hắn theo bản năng mà tưởng phủ nhận lời nói của bác sĩ, nói cho ông đó là em gái của hắn, thế nhưng lời nói ngạnh lại ở cổ họng, như thế nào đều nói không ra.
Mặt hắn có chút nóng, liền không để ý mà “Ân” một tiếng.
Bác sĩ đương nhiên là không nhận thấy được hắn khác thường, chỉ nghĩ chắc là tiểu tử này đang thẹn thùng, cười lắc đầu sau đó xem bệnh án.
Thanh Dương “Ân” xong đầu óc vẫn là có điểm ngốc ngốc, bất quá trong lòng lại trở nên thực ấm thực nóng, l*иg ngực giống như được lấp đầy cái cảm giác được gọi là hạnh phúc.
Không lý do, hắn cúi đầu cười ngốc nghếch.
Một hồi sau, Thanh Hà liền đem tờ giấy kia dán lên chỗ cửa.
“Từ Thanh Dương! Về sau ngươi nhiệm vụ mỗi bữa sáng chính là đem nội dung trên tờ giấy này đọc ba lần, không được làm trái lời ta! Nghe được không!”
“Đã biết, đã biết tiểu tổ tông.”
“Hành, vậy ngươi nghỉ ngơi đi, ta đi rửa tay nấu cơm!” Thanh Hà khí thế hừng hực mà vén tay áo, vọt đi tới phòng bếp.
Thanh Dương đứng ở cửa vừa sủng nịnh lại bất đắc dĩ mà cười, hắn thay dép lê, ngồi vào trên sô pha chuẩn bị mở ra bao thần bí mà bằng hữu tốt mới đưa cho hắn.
Nửa giờ trước, Tổn Hữu Siêu đến bệnh viện thăm hắn, vẻ mặt cười xấu xa mà đem một cái túi giấy nhét vào trong lòng ngực hắn, còn lén lút nói với hắn khi nào ở một mình mới mở ra. Cứ tưởng rằng đây là quà an ủi hắn bị thương mà đưa cho.
Hắn mới vừa mở ra túi, liền nhìn đến một cái đĩa CD trên đó là hình ảnh huynh muội ân ái……
Đột nhiên hít sâu một hơi, hắn lập tức đem túi khép lại ném tới một bên.
Tên Siêu này đưa cho hắn cái quỷ gì thế này!