Thù Tử Sơ có chết cũng không ngờ được, cho dù hắn kiêng kị Lăng Chân pháp sư, không cùng Sầm Thanh Thanh đi dâng vũ y, khí tức quanh người hắn vẫn bị bại lộ.
Bộ y vũ kia vốn là do hắn dùng lông vũ của mình để chế tạo, mang theo linh khí của hắn, cho dù sử dụng pháp thuật cũng khó có thể che giấu hoàn toàn.
"Chờ một chút, trên vũ y này có dính yêu khí!"
Cứ như vậy, thân phận của Thù Tử Sơ bị bại lộ, tất cả mộng tưởng của hắn đều hóa thành bọt nước, chờ đợi hắn, chỉ có l*иg chim cực đại mạ vàng bên trong Chiết Trúc uyển.
Bên ngoài l*иg chim không chỉ dán phù chú, còn có chuông lục lạc đỏ tươi, hoàn toàn vây nhốt hắn lại, không có một chút sức mạnh để chốn thoát.
Lúc Sầm Thanh Thanh đến thăm hắn, đôi mắt phiếm hồng, từng chữ đều mang nước mắt, "Bọn chúng dùng tính mạng của gia gia uy hϊếp ta, bắt ta nói ra là ai dệt Ngàn Lan Vũ y, nếu không... nếu không sẽ đem gia gia... Thù đại nhân, thật xin lỗi, là ta bán đứng ngài, ngài làm tất cả cũng là vì giúp ta, mà ta lại..."
Thiếu nữ bên ngoài l*иg chim ôm mặt, khóc không thành tiếng.
Thù Tử Sơ trong l*иg chim tựa vào một góc, dưới tóc dài tán loạn, sắc mặt tái nhợt, từ đầu đến chân đều suy yếu vô cùng.
Hắn yếu ớt nhìn thiếu nữ, bỗng nhiên có vẻ mệt mỏi, quay đầu nói, "Ta vốn cho rằng, cô và những phàm nhân khác... không giống nhau."
Âm thanh trầm thấp khàn khàn trong l*иg vang lên, mỗi câu mỗi chữ mang theo một nỗi bi thương không thành lời, "Cô sẽ không biết, khi ta thấy bớt hình hoa sen của cô, lúc nhận ra cô, trong lòng ta vui mừng thế nào, ta ở trên nhân thế tìm cô rất nhiều năm, cuối cùng gặp mặt cô lần nữa, mà may mắn hơn chính là, cô không hề thay đổi, vẫn là tiểu cô nương tâm địa thiện lương như hồi nhỏ, ngay cả một con chim phỉ thúy cũng không nỡ tổn thương..."
Có lẽ đây là đoạn ký ức Sầm Thanh Thanh đã sớm quên lãng, lúc nàng còn sống ở trấn nhỏ kia, đã từng cứu một con chim phỉ thúy màu lam thoi thóp dưới tay gia gia mình.
Nàng giấu nó vào ngực, vụиɠ ŧяộʍ mang ra ngoài, ấn ký hoa sen xinh đẹp kia, chính là từ lúc đó, khắc sâu trong lòng Thù Tử Sơ.
Dưới sự chăm sóc của nàng, hắn nhặt về được cái mạng, sau nàng thừa dịp lúc gia gia ra ngoài, thả hắn về bầu trời.
Từ đó, ở trấn nhỏ kia, tiểu cô nương trở thành sự tồn tại dịu dàng nhất trong lòng hắn.
Cho nên hắn mới có thể nói với nàng: "Thanh Thanh cô nương, ta là người quê cô, chẳng lẽ cô không tin sao?"
Bởi vì từ lâu hắn đã coi trấn nhỏ sương mù như mộng kia, trở thành quê hương của mình.
Về sau hắn ở trong núi dốc lòng tu luyện, nhân duyên trùng hợp uống một giọt tiên lộ, đột nhiên được ngàn năm đạo hạnh, hóa thành hình người.
Hắn lập tức tới trấn nhỏ tìm nàng, nhưng nàng biến mất rồi, thiên hạ mênh mông, hắn không biết đi đâu tìm nàng.
Cùng lúc đó, hắn dùng hình người hành tẩu thế gian, chính mắt thấy quá nhiều đồng bạn bị rút lông tàn nhẫn, làm thành đủ loại đồ trang sức điểm thúy, thê thảm chết đi.
Hắn thù hận những nhân loại tàn nhẫn xấu xí kia, dần dần sinh ra lòng trả thù, hắn nghĩ ra một diệu kế, dùng tên giả "Thù Tử Sơ", đi vào hoàng thành, bắt đầu thiên la địa võng của mình.
Cái gọi là họ "Thù", không chỉ là ý "báo thù", mà "Sơ" là bởi vì hắn muốn tìm được người năm đó gặp lần đầu tiên (sơ ngộ) trên trấn nhỏ.
Hắn ở hoàng thành thận trọng đi từng bước, sau khi thành công lấy được tín nhiệm của Viên quý phi, theo như ý nguyện làm tới Thù Ti trân, bắt đầu kế hoạch của mình.
Cái gì mà Khánh Sinh yến, chẳng qua là hắn vì thợ thủ công trong thiên hạ mà bày một bữa Hồng Môn yến, chỉ còn chờ bắt ba ba trong rọ, vì đồng tộc báo huyết hải thâm cừu!
Hắn mượn tay Viên quý phi, trắn tợn vơ vét thợ thủ công am hiểu điểm thúy trên đời này, triệu kiến từng người tiến cung, bắt đầu "Báo thù chi cục".
L*иg chim mạ vàng nhốt 700 con chim phỉ thúy kia, chẳng qua là một cái huyễn thuật của hắn, những cái đó thật ra là thi cốt của 700 con chim bói cá đã chết, là tội nghiệt nặng nề mà những thợ thủ công này phạm phải!
Hắn lạnh mắt nhìn bọn chúng từng người từng người rơi vào cạm bẫy, số phận bi thảm, trong lòng thống khoái vô cùng. Thế gian nhân quả báo ứng, vốn dĩ nên như vậy, khi bọn chúng tàn nhẫn rút lông vũ chim phỉ thúy, lúc trên tay dính vô số máu chim phỉ thúy, không nghĩ tới sẽ có một ngày này?
Cái gọi là nợ máu phải trả bằng máu, chẳng qua là vậy.
"Ngày đó ở trong đình những lời nói kia của cô làm ta cực kỳ cảm động, cô nói trên thế gian không chỉ có lông chim phỉ thúy mới xinh đẹp rung động lòng người, một ngọn cây cọng cỏ, một bông hoa một hòn đá, cũng đều là phong cảnh độc nhất vô nhị giữa thiên địa, so với với việc gϊếŧ hại sinh linh vô tội, chẳng bằng đem những phong cảnh này điêu khắc trong đồ trang sức."
"Lúc ấy ta nghe thật sự cực kỳ xúc động, nếu như người trên thế gian đều nghĩ giống như cô thì tốt rồi, chết chóc rất ít, đáng tiếc, từ bi và thiện lương từ trước tới giờ là thứ phàm nhân thiếu thốn nhất, mà tham lam và du͙© vọиɠ, mới là thứ mà bọn chúng vĩnh viễn truy cầu."
"Ta vốn cho rằng, cô sẽ là ngoại lệ, thế nhưng..." Người kia ngẩng đầu lên, nhìn thiếu nữ qua l*иg giam, bên môi gợn lên một ý cười trào phúng, "Ta sai rồi."
Giọng nói của hắn lạnh như băng, quanh quẩn trong điện, thiếu nữ nghe thấy khuôn mặt trắng bệch trong nháy mắt —
"Viên quý phi đã tới trước cô, sớm nói cho ta biết, lần này cô lập đại công, nàng ta sẽ đem vị trí trong ti trân đã hứa cho cô. Mà cô còn cần làm một chuyện, chính là trong Khánh Sinh yến của nàng ta, ngay trước mặt văn võ bá quan, dùng kiếm gỗ đào của Lăn Chân pháp sư kia đâm vào ngực ta, để ta hồn phi phách tán, đúng không?"