Dị Giới Triệu Hoán Thiên Cổ Quần Hùng

Chương 12: Hắc Liên Giáo

Editor: Hitajuko

Beta: Ngọc Lym

"Hừ! Không thể đồng ý, cùng lắm thì rời xa Vĩnh An, quận Đồng An lớn như vậy, chả lẽ còn không có chỗ dung thân cho Nghiêm gia ta sao?"

Nghiêm Thành Hổ vỗ bàn, đột nhiên đứng dậy, thân hình hùng tráng như một mãnh hổ muốn cắn người.

"Phụ thân, xin thứ cho hài nhi có ý kiến khác biệt! Hiện giờ vương triều loạn lên, nơi nào có thể an thân cho chúng ta chứ? Không bằng cứ lưu lại ở thành Vĩnh An, có sự bảo vệ của cường giả Tông Sư, dù sao còn tốt hơn so với đi đến các thành khác, chưa quen thuộc được với cuộc sống ở đấy."

Ánh mắt Nghiêm Cảnh Long nghiêm nghị, gắt gao đối mặt với hai mắt Nghiêm Thành Hổ hung mãnh, không nhượng bộ chút nào.

"Hơn nữa, gia nhập Vĩnh An Doanh cũng không hẳn là chuyện xấu, tạm thời không nhắc đến có thể nhận được sự chỉ điểm của Tông Sư, giữ gìn quan hệ tốt đẹp với Lý phủ, đối với Nghiêm gia ta mà nói, chỉ có chỗ tốt, không có chỗ xấu! Thế lực của Lý phủ mở rộng quá nhanh, nhảy vào muộn không bằng nhảy vào sớm!"

Hắn một hơi nói ra toàn bộ suy nghĩ trong lòng, hai mắt nháy cũng không nháy, không hề sợ hãi nhìn về phía Nghiêm Thành Hổ.

Nghiêm Thành Hổ ngây ngẩn cả người, hắn nhìn Nghiêm Cảnh Long gần như chiều cao không khác hắn lắm, khuôn mặt nghiêm túc, hốc mắt hơi hơi đỏ lên, con của hắn, bất tri bất giác, đã trưởng thành, có thể nói ra những lời như này rồi!

"Tâm Vân, con trai chúng ta cuối cùng đã trưởng thành, ngươi ở dưới suối vàng có thể an tâm."

Hắn nhẹ nhàng nắm bàn tay đang run nhè nhẹ, tâm trạng khuất động, hận không thể ngửa mặt lên trời thét dài.

"Được! Cảnh long, chuyện này, vi phụ giao cho ngươi xử lý."

Hắn hít một hơi thật sâu, lửa giận đã biến mất mất không còn tăm tích từ lâu, vỗ vỗ bả vai Nghiêm Cảnh Long, sau đó xoay người rời đi, khuôn mặt uy nghiêm thoáng hiện lên sự vui mừng.

"Yên tâm đi, phụ thân, ta nhất định sẽ không làm ngài thất vọng! Nghiêm gia nhất định sẽ khôi phục vinh quang ngày xưa!"

Nghiêm Cảnh Long nhìn thân thể càng ngày càng già nua của phụ thân, âm thầm thề dưới đáy lòng, hắn nhất định phải làm cho Nghiêm gia quật khởi một lần nữa!

* * *

"Đã thu dọn thỏa đáng chưa?"

Năm mươi dặm phía tây Thành Vĩnh An, một đoàn binh lính mặc giáp sắt đen như mực, mặt mũi tràn đầy cuồng nhiệt đứng thẳng, thân hình thẳng tắp, ở trước người bọn họ, mười mấy nam tử mặc trang phục tướng lĩnh lẳng lặng đứng sừng sững, bên trong ánh mắt tràn ngập hồng quang.

"Giáo sứ đại nhân, bảy trăm năm mươi sáu oan hồn đã thu thập xong."

Một người đàn ông tiến lên trước một bước, khom người bẩm báo.

"Rất tốt, lên đường đi."

Ở phía trước mọi người, một bóng người nguy nga đứng sừng sững, khí thế hùng hồn như sóng biển mãnh liệt mạnh mẽ, lúc này thờ ơ mở miệng.

Sau lưng bọn họ, bóng dáng của một thôn trang như ẩn như hiện, trong không khí, phiêu đãng mùi huyết tinh chi khí cực kỳ nồng nặc..

* * *

"Có đầu mối chưa?"

Lý Bắc Thần đang ngồi ở sảnh chính của Lý phủ, mày nhăn lại, ánh mắt lạnh như băng, trong lòng có một cơn lửa giận, lại còn có kẻ dám ở trong phạm vi thành Vĩnh An làm một việc diệt sạch như thế?

Bây giờ đã hơn mười ngày kể từ khi có thông báo trưng binh, toàn bộ thành Vĩnh An cũng đã khôi phục sự yên tĩnh ngày xưa, một vài võ giả đến từ ngoại thành mong muốn được nhìn thấy cường giả Tông Sư, cũng đều lục tục ngo ngoe rời khỏi thành Vĩnh An.

Nhưng vào buổi sáng hôm nay, một tin tức như sét đánh giữa trời quang, như hãn hải lôi đình, nổ vang cả thành Vĩnh An!

Trang Gia thôn cách thành Vĩnh An năm mươi dặm, bị diệt rồi!

Chó gà không tha, thây ngang khắp đồng.

Cả thôn bảy trăm năm mươi sáu người, cho dù là người già hay trẻ nhỏ, tráng hán hay phụ nữ, không còn một mống!

Toàn thành ồn ào, vô số người bị giật mình kinh sợ, đã bao nhiêu năm, thành Vĩnh An của bọn họ an ổn ở một chỗ, cũng chưa từng xảy ra chuyện diệt sạch một thôn vô nhân tính như thế.

Kể cả là đạo phỉ hung tàn, cũng rất ít làm ra cái việc người người oán trách như này!

Quần chúng sôi trào, vô số võ giả tự phát chạy về phía Trang Gia thôn, lửa giận ngút trời, muốn tìm ra hung thủ, trả cho người chết một công đạo!

Càng không cần phải nói đến người đứng đầu một thành như Lý phủ.

"Còn chưa có manh mối, nhưng chủ công yên tâm! Mạt tướng đã phái tất cả tinh nhuệ Tây Lương đi rồi, không bao lâu nữa, nhất định sẽ có tin tức truyền lại."

Hoa Hùng ôm quyền hành lễ, giọng nói lạnh lùng cũng tràn ngập lửa giận như vậy.

Hắn tọa trấn thành Vĩnh An, uy hϊếp tứ phương, lại còn có kẻ không có mắt làm ra loại chuyện đồ sát này?

Lý Bắc Thần hít sâu, gật đầu một cái, không nói gì nữa, yên tâm chờ đợi.

Dưới tay, sắc mặt mấy người Lâm Túc cũng nặng nề nghiêm túc, cực kỳ tức giận, bây giờ thành Vĩnh An càng ngày càng mạnh mẽ, bọn họ cũng không nghĩ đến còn có người dám động thủ trên đầu thái tuế!

"Báo!"

Đột nhiên, một tinh nhuệ Tây Lương cấp tốc chạy tới, sắc mặt lạnh lùng nghiêm túc, lớn tiếng bẩm báo.

"Nói!"

Lý Bắc Thần mừng rỡ, thân thể ngồi thảng, nhìn chằm chằm tên lính tinh nhuệ Tây Lương này.

"Bẩm báo chủ công, đã phát hiện manh mối! Ở phía bắc Trang Gia thôn, gần ranh giới thành Hạ Dương, phát hiện bóng dáng của kẻ hành hung! Nhân số không rõ, nhưng không ít hơn nghìn người!"

Tinh nhuệ Tây Lương quỳ một chân trên đất, cung kính lên tiếng.

"Nhân mã nhiều như vậy, có thể dò xét rõ ràng là thế lực của phương nào chưa?

Lý Bắc Thần nhướn lông mày, lạnh giọng dò hỏi.

" Là Hắc Liên Giáo! "

" Cái gì? "

Lý Bắc Thần sững sờ, còn chưa lên tiếng, Lâm Túc và Liễu Trường Thanh phía dưới đã thay đổi sắc mặt, khϊếp sợ đứng dậy, hoảng sợ kêu lên.

" Thế nào lại là Hắc Liên Giáo? Chẳng lẽ bọn họ chuẩn bị động thủ với ba quận Bắc Xuyên của chúng ta? "

Lâm Túc lẩm bẩm, môi đều có chút run rẩy, Hắc Liên Giáo có thể đối dịch chính diện với vương triều Đại Vũ, giáo đồ có hơn trăm vạn!

Đây chính là một thế lực siêu cấp đỉnh phong lớn nhất trong lãnh thổ vương triều.

Chợt nghe thấy nói đến, lấy tu vi và địa vị của bọn họ cũng nhịn không được cực kỳ hoảng sợ, sợ hãi trong lòng.

" Hắc Liên Giáo? Chắc là chỉ có một tiểu đội binh mã lén lún tới đây, dù sao phía tây nam của chúng ta là nơi hiểm yếu cách trở, đại quân tuyệt đối không thể lặn lội đường xa tiến đến đánh. "

Lý Bắc Thần cũng có chút khϊếp sợ, nhưng cẩn thận suy nghĩ lại, đã hiểu rõ, tiểu đội binh mã này của Hắc Liên Giáo chắc là vào nhầm Bắc Xuyên, nếu như ồ ạt xâm phạm, tuyệt đối không có khả năng chỉ có nghìn người này.

" Phù! Vẫn là Thiếu thành chủ nghĩ chu đáo. "

Lâm Túc và Liễu Trường Thanh vừa nghe, cũng thở phào một hơi, cả người mồ hôi lạnh ròng ròng, sau lưng đã ướt đẫm.

" Chủ công, tiểu đội binh mã này cả gan tàn sát thôn xóm dưới dự quản lý của thành Vĩnh An chúng ta, nên chém chết toàn bộ để răn đe cảnh cáo! "

Trong mắt Hoa Hùng sát khí thoáng hiện, hắn cũng không phải hoàn toàn không biết tình thế thiên hạ, lúc vừa mới xuất thế, Chư Thiên Luân Hồi bàn đã căn cứ theo sự hiểu biết của Lý Bắc Thần, truyền thụ toàn bộ những tin tức này cho hắn.

Đối với Hắc Liên Giáo, hắn cũng hiểu rõ, hiện giờ Thành Vĩnh An vẫn còn quá mức nhỏ yếu, trăm triệu khó địch!

Nhưng có dãy núi Xuyên Nham ngăn cách, trừ khi Hắc Liên Giáo có thể công phá phủ Hội Trung, nếu không không có khả năng tiến công phủ Bắc Xuyên bọn họ!

" Tàn sát con dân thành Vĩnh An, tất nhiên phải chém tận gϊếŧ tuyệt! "

Lý Bắc Thần không chút do dự, ánh mắt kiên định, trong lời nói, sát khí vô tận.

" Thiếu.. "

Lâm Túc há miệng thở dốc, muốn khuyên can, nhưng cuối cùng thở dài, cũng không nói một câu nào.

Hắn biết, chuyện thiếu thành chủ quyết định, hắn không thể nào khuyên can thành công, huống chi dân chúng một thôn bị tàn sát máu me, một chuyện lớn như thế?

Nếu không báo thù thay họ, như vậy uy tín của phủ Thành chủ, tất nhiên sẽ giảm lớn, đây hiển nhiên không phải là chuyện mà Lý phủ đang ngày càng phát triển không cách nào dễ dàng tha thứ.

" Hoa Hùng nghe lệnh! "

Ánh mắt nghiêm nghị, Lý Bắc Thần nhìn về phía Hoa Hùng, trong mắt lãnh ý tăng vọt.

" Có mạt tướng!"

Hoa Hùng ôm quyền, giọng nói băng lãnh, sát khí nổi lên.