Editor: HUỲNH TÂM
Beta: HUỲNH TỬ
Quan hệ giữa hai người là như thế nào…?
Dưới câu hỏi rõ ràng như vậy, Lục Dĩ Quyến nhanh chóng cứng đờ, cậu cùng Ngô Vĩnh Hân nhìn nhau mấy giây, ngay sau đó nhanh chóng trốn ra phía sau Dung Đình, hung hăng kéo quần áo của đối phương, ra hiệu để Dung Đình trả lời——– Người là do anh gọi đến, anh đến đối phó!
Không cần phải nói, Dung Đình cũng nhìn ra ánh mắt ám chỉ của Lục Dĩ Quyến.
Hắn nhất thời cảm thấy buồn cười, fan hâm mộ của Lục Dĩ Quyến không nên gọi cậu là con nai gì đó, mà cần phải giống như hắn gọi cậu là đà điểu mới đúng.
Đương nhiên, chuyện nói đùa như thế này không có từ miệng Dung Đình nói ra, ngược lại, trên mặt của hắn vô cùng bình tĩnh, không có tiếng động mà đưa tay khoát lên vai của Lục Dĩ Quyến, tiếp đó nhìn Ngô Vĩnh Hân mỉm cười khách khí, ”Là loại quan hệ cần giữ bí mật.”
Câu nói này nói đến vô cùng lấp lửng, nhưng lại tỏ rõ lập trường của mình.
Ngô Vĩnh Hân trong chốc lát buồn bực đến lông mày dài giơ lên, Dung Đình người này, quả nhiên hoàn toàn như trước đây khiến người chán ghét.
Nhưng mà ——
”Ha ha, chính là như vậy, còn mong Vĩnh Hân tỷ quan tâm nhiều thêm!”
Ngược lại Lục Dĩ Quyến đối với câu trả lời của Dung Đình cực kì hài lòng!
Có quan hệ hợp tác kinh tế ở bên trong, cậu kỳ thật cũng không muốn giấu diếm Ngô Vĩnh Hân. Dù sao sự nghiệp của cẩu tử ở trong nước còn chưa có phát triển đến như vậy, nghệ sĩ cùng công ty quản lý lực lượng bình thường là có thể áp đảo phía trên giới giải trí truyền thông, quan hệ của cậu với Dung Đình có thể để cho Ngô Vĩnh Hân biết, ngược lại có thể để cho Tân Nghệ giải trí vì đó để trong lòng, ít nhất có thể đảm bảo có sự tính toán nhất định với bê bối.
Nhưng mà, ở một phương diện khác, Lục Dĩ Quyến lo lắng cho sự nghiệp của Dung Đình, lo lắng Ngô Vĩnh Hân mang một ý đồ khác, tương lai sẽ đem quan hệ của bọn họ ra công kích Dung Đình, bởi vậy nên không dám tùy tiện nói ra, một phương diện khác nữa, Lục Dĩ Quyến muốn lưu lại đường lui cho cả hai.
Ngay lúc ban đầu, Lục Dĩ Quyến lựa chọn giữ lại đường lui.
Dưới tình huống Dung Đình chủ động tiết lộ một chút cho Ngô Vĩnh Hân, vậy đã nói rõ, anh ấy không cố kỵ nhiều như thế, đồng thời…. Dung Đình cũng không đem lời này nói rõ! Chuyện này khiến cho cảm giác an toàn của Lục Dĩ Quyến bùng nổ! Cậu thích cảm giác thành thục điêu luyện như vậy, tiến có thể công, lùi có thể thụ…. không đúng, lui có thể thủ, đơn giản hoàn mỹ!
Giấu đi tâm tình vô cùng hưng phấn đến ở trong lòng, Lục Dĩ Quyến đưa mắt nhìn Ngô Vĩnh Hân rời đi, vui sướиɠ giống như Kim Mao đi vào phòng.
Cũng cùng lúc đó, tiểu Kim Mao cũng vui vẻ như giống như Lục Dĩ Quyến (…) hướng cậu nhào tới.
Một người, một chó.
Dung Đình đứng ở trước cửa nhìn xem hai giống loài khác nhau nhiệt tình ôm ấp, bỗng nhiên hiện lên nghi hoặc về địa vị của mình trong lòng Lục Dĩ Quyến.
Nhưng hắn cũng không có cho phép sự nghi ngờ này tồn tại quá lâu trong lòng mình.
Dung Đình từ phía sau Lục Dĩ Quyến đưa tay tới chế trụ eo đối phương, đem người kéo vào trong ngực.
Khí tức hô hấp ấm áp của hắn kề sau tai Lục Dĩ Quyến, hai tay vững vàng khóa tất cả động tác của đối phương lại, giống như động vật họ mèo vô cùng có kiên nhẫn đối với con mồi của mình, hoàn toàn đem Lục Dĩ Quyến vào tầm kiểm soát của mình, sau đó lại chậm rãi chờ đối phương từ bỏ tất cả chống cự.
Ngoan ngoãn thuận theo.
Sau đó đem cậu đẩy lên tủ áo khoác bên cạnh, nhẹ nhàng kéo một cái, hai người liền cùng nhau đứng đối mặt ở một chỗ.
”Dung….A…”
Dung Đình nuốt tất cả lời nói của Lục Dĩ Quyến vào giữa môi răng, sau đó tinh tế chép miệng cho thấy tâm tình vô cùng tốt của mình.
Là nhớ nhung được che giấu vô cùng sâu, giống như là sóng ngầm phun trào, vô cùng bình tĩnh ở mặt ngoài, lại không ngừng bành trướng ở trong tim.
Còn có ỷ lại.
Để hắn vẫn lấy làm kiêu ngạo ỷ lại.
Dung Đình đưa tay vuốt tóc Lục Dĩ Quyến, tiếp theo là cổ của cậu, hai vai, xương sống lưng cùng chiếc eo mảnh mai.
Cuối cùng trượt xuống mấy phần.
Mang theo một chút ý đồ xấu tầng tầng lớp lớp vỗ xuống.
Người nào đó phát ra một tiếng hừ nhẹ vô cùng khó chịu.
Dung Đình nở nụ cười, tiếp đó buông Lục Dĩ Quyến ra, thế nhưng có lui lại, chóp mũi của hai người chạm vào nhau, Dung Đình cọ xát mấy lần, hỏi tiếp: “Vừa rồi gọi anh, muốn nói cái gì?”
Lục Dĩ Quyến ánh mắt mê ly, trừng mắt nhìn Dung Đình, nửa ngày cũng không nhớ ra được mình muốn nói gì.
“Quên rồi.”
Người dân ăn tết tết nguyên đán, kỳ thật không có quá nhiều chú ý vào phương thức ăn mừng, ngồi cùng một chỗ ăn chút cơm, hoặc là đi dạo phố, tìm chỗ đặc biệt để đón năm mới, hoặc là ở tại nhà xem tv… liền vượt qua năm cũ.
Không có cách nào ra ngoài dạo phố, cũng không cách nào đi tới những chỗ đông người để đón năm mới, mặc dù Lục Dĩ Quyến đặc biệt từ Hổ Xuyên Ảnh Thị Thành bay trở về Bắc Kinh, nhưng cậu cùng Dung Đình đều ở nhà, vậy nên cách đón năm mới cũng không quá mới mẻ.
Cùng một chỗ xuống bếp làm cơm —— căn bản là Dung Đình nấu, Lục Dĩ Quyến đi máy bay mệt mỏi muốn chết, chỉ giúp lột tỏi, cắt hành, còn lại đều dựa vào tường đứng, cười híp mắt nhìn Dung Đình bận rộn.
Cùng một chỗ ăn cơm —— bởi vì quá đói nên cơm Dung Đình làm đặc biệt ngon, Lục Dĩ Quyến ăn như hổ đói, trên cơ bản không cho Dung Đình cơ hội ấp ủ bầu không khí, đã kết thúc chiến đấu.
Hiện tại, cùng một chỗ ngồi ở trên ghế salon, xem tivi.
Từng buổi hòa nhạc đón năm mới của các đài truyền hình, đối với Dung Đình mà nói, phần lớn đều là biết tường tận mệt nhọc “bằng hữu” và lười nhìn nhiều “vãn bối”, mà bản thân Lục Dĩ Quyến đối với loại tiết mục như thế này cũng không có nhiều hứng thú, hai người đem tv đổi tất cả các đài đến ba lần, thực sự không có gì để xem, cuối cùng quay mặt nhìn nhau.
Lục Dĩ Quyến liếʍ môi một cái, ”Dung ca, nếu không… chúng ta kiếm chuyện khác để làm đi?”
Đuôi lông mày Dung Đình nhướng lên, ”Em muốn… làm chuyện gì?”
”Anh đọc kịch bản xong chưa? Anh đọc kịch bản cùng em đi!”
”…” Khóe miệng Dung Đình mấp máy, giống như đang biểu thị chuyện gì đó, nhưng mà, không đợi Lục Dĩ Quyến kịp phản ứng, Dung Đình trực tiếp đem người từ trên ghế salon ôm ngang lên, ôm trong ngực vẫn còn ước lượng một chút, đón lấy, sải bước ôm Lục Dĩ Quyến lên lầu.
“A a a a a a Dung Đình anh muốn làm gì!!!”
Dung Đình vẻ mặt thành thật: “Làm em.”
Lục Dĩ Quyến sửng sốt một chút, vốn dĩ câu mắng Dung Đình đã ở bên miệng nhưng vẫn không thể nói nên lời, mặt cậu đỏ xong lại trắng, trắng rồi lại đỏ, cuối cùng nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh đừng ôm lão tử như thế! Nương pháo chết!”
Dung Đình nở nụ cười, đem người trực tiếp đưa vào phòng tắm, “Tắm rửa đi.”
Lục Dĩ Quyến lúng túng mắt nhìn đồng hồ, ánh sáng sáng ngời bao trùm phòng tắm, chiếu vào kim cương ở giữa phía trên, phóng ra ánh sáng chói mắt, Lục Dĩ Quyến nhỏ giọng lầm bầm: “Anh thiết kế cái này vô cùng không khoa học, chói mù mắt chó của em.”
Dung Đình ngang nhiên xông qua, nắm lấy hàm dưới của Lục Dĩ Quyến, hôn trên lông mày của cậu, ‘”Mù liền mù, anh què, em mù, vừa vặn xứng đôi.”
Tâm tình của Lục Dĩ Quyến giờ phút này cực kỳ phức tạp, cậu lại hạnh phúc đến muốn cười, khóe miệng căn bản không kiềm được giương lên, sau đó bị nhẹ nhàng hôn, nhưng cậu vẫn có thể nghe thấy âm thanh kháng cự trong nội tâm.
Nhịp tim như đánh trống, còn có khi Dung Đình tiếp cận, vô ý thức đưa cánh tay ngăn trở đối phương xúc động.
Cậu không biết, mình đối với tình yêu với một người đàn ông, đến tột cùng có thể tiếp nhận mấy phần.
Phảng phất có thể xem thấu tâm sự của Lục Dĩ Quyến, Dung Đình đưa tay nắm chặt cậu, ”Thời điểm đóng « Đồng Độ Sinh », em cảm thấy… Buồn nôn sao?”
“Đương nhiên sẽ không.”
“Ừm.” Dung Đình mỉm cười, “Chỉ cần là tình yêu, cũng sẽ không quá khó để tiếp nhận, đúng không? Cho nên chúng ta… Thử một chút xem? Nơi này đầy đủ an toàn, đây là nhà của chúng ta, nếu như em không thoải mái… Mặc kệ là phương diện nào, em cũng có thể tùy lúc kêu dừng, được không?”
Thanh âm của Dung Đình vang lên bên tai Lục Dĩ Quyến, cậu không có cách nào trốn tránh ánh mắt nhìn qua của Dung Đình, giống như là một cái sơn cốc sâu không thấy đáy, hấp dẫn lấy cậu, từng bước một rơi ngã xuống.
Hai người lặng im một lát mà bình tĩnh đối mặt.
Lục Dĩ Quyến bỗng nhiên cúi đầu, lại chạy tới nhìn đồng hồ của mình.
Cậu gần như nghiêm túc nhìn một hồi, sau đó xoay cổ tay, đem mặt đối diện của đồng hồ hướng Dung Đình, ”Cái kia, mới tám giờ, còn quá sớm?”
Dung Đình sửng sốt.
Nhưng rất nhanh, hắn liền biết được đến cuối cùng Lục Dĩ Quyến muốn nói gì.
Gần như dùng hết khí lực toàn thân, Dung Đình mới đè nén được du͙© vọиɠ không cách nào khắc chế bên trong thân thể của mình, hắn ra vẻ lãnh đạm đảo qua mặt Lục Dĩ Quyến, sau đó lui một bước, “Còn có bốn giờ, không còn sớm, chậm thêm chút nữa thời gian sẽ không đủ, tranh thủ thời gian tắm đi”
“…” Trong nháy mắt lòng Lục Dĩ Quyến vang lên vô số câu chửi thô tục, cuối cùng chỉ từ bên trong miệng nói ra ba chữ, ”Không biết xấu hổ!”
Dung Đình vô cùng tri kỷ mà không quấy rầy Lục Dĩ Quyến tắm rửa… ở mười phút đầu.
Bên trong vòi hoa sen phun ra hơi nước nóng, mùa đông ở Bắc Kinh, phòng tắm mờ mịt mà ấm áp, không thể nghi ngờ đây chính là địa phương thoải mái nhất.
Thời điểm tắm rửa là thời điểm Lục Dĩ Quyến thích dùng để suy nghĩ nhất, tiếng nước rơi tí tách ở bên tai, cậu từ từ nhắm hai mắt lại, cố gắng làm rõ suy nghĩ hỗn loạn vừa rồi của mình.
Cậu không hỏi Dung Đình vì sao lại xúc động như vậy——–bởi vì cậu cũng như vậy.
Lúc quay phim ở bên ngoài, bắt luận là do bản năng sinh lý hay do biến hóa của tâm lý, cậu sẽ nghĩ đến anh, muốn anh.
Nhưng chỉ dừng trong tưởng tượng.
Khát vọng ở phương diện đó tiến thêm một bước nữa gần như là suy nghĩ không thể tránh khỏi của tất cả những người yêu nhau, huống chi, bọn họ đều là nam nhân có cấu tạo sinh lý hoàn toàn giống nhau.
Lục Dĩ Quyến hít sâu một hơi, đúng vậy, cậu hiểu anh, tin tưởng anh, đồng thời đối với chuyện này cũng không tồn tại bất kỳ phản đối nào, bọn họ đều không phải tín đồ của Plato.
Cậu chỉ là… không có cách nào biến nó thành hành động mà thôi.
Lục Dĩ Quyến thở phào một hơi, lung tung lau nước ở trên mặt, sau đó nhìn chằm chằm chốt mở của vòi hoa sen. Bắt đầu suy nghĩ xem có phải mình tắm lâu hơn so với thường ngày.
Nhưng mà, không để cậu quyết định, cửa phòng tắm bỗng nhiên bị đẩy ra.
Đường đường hoàng hoàng đi đến.
Trong nháy mắt, Lục Dĩ Quyến không biết mình có nên ngăn cản hay không, lại không biết lấy lý do gì ngăn cản.
Sau đó vòi hoa sen trong tay không cẩn thận mà phun sai hướng, hướng vào Dung Đình mà phun.
Người nào đó lập tức biến thành ướt sũng.
“…” Lục Dĩ Quyến xấu hổ, “Em… Em không phải cố ý.”
Dung Đình ngược lại vô cùng rộng lượng mà tha thứ, cũng không có ý trách cứ Lục Dĩ Quyến, chỉ là hắn dùng tay chân nhanh nhẹn của mình cởi đồ ướt, sau đó để chung với quần áo của Lục Dĩ Quyến, nhắc nhở đối phương: ” Ngày mai nhớ đem giặt cùng một chỗ”
Sau đó, hắn lấy trong ngực ra một hộp đồ lót mới tinh.
”Hẳn là không bị ướt, cho em thay.”
Nhưng mà, ngay lúc ánh mắt của Dung Đình rơi vào trên thân thể Lục Dĩ Quyến, hắn nhanh chóng chú ý tới biến hóa sinh lý trên thân thể đối phương.
Đồng dạng, ánh mắt của Lục Dĩ Quyến cũng dừng lại trên thân của hắn.
Lục Dĩ Quyến căn bản không có cách nào phủ nhận, Dung Đình người này đối với hắn có trí mạng lực hấp dẫn.
Mặt của hắn, thân hình của hắn, hắn hết thảy.
Từ tình cảm lần thứ nhất nảy mầm lúc ở trong mơ, Lục Dĩ Quyến huyễn tưởng chính là như vậy Dung Đình.
Là nam tính trên tạp chí lực lượng chiêu lấy Dung Đình, là phim trong màn ảnh cơ bắp rõ ràng Dung Đình, là từng tại quay phim lúc, ôm ấp lấy hắn, lấn ở trên người hắn Dung Đình.
Lục Dĩ Quyến hô hấp trở nên ngắn ngủi.
Mà Dung Đình cơ hồ cũng tại thời khắc này, có phản ứng.
Hắn không có nhiều hơn một giây do dự, trực tiếp cởi xuống đồng hồ trên cổ tay, đặt ở Lục Dĩ Quyến đồng hồ bên cạnh.
Hắn không chớp mắt nhìn chằm chằm Lục Dĩ Quyến, phảng phất không nguyện ý bỏ lỡ giờ phút này hắn mỗi một cái biểu lộ.
Dung Đình nhấc chân bước vào bồn tắm lớn, không biết chừng nào thì bắt đầu, bồn tắm chứa nước bị khép kín, trong bồn tắm đã hiện lên nhàn nhạt một tầng ấm áp nước, vừa vặn lấn át chân của hai người mặt, Dung Đình một tay đem Lục Dĩ Quyến ép tiến vào trong ngực của mình, tiếp lấy đem người bức đến bên tường, không nói lời gì hôn xuống, mà đổi thành một tay, hắn nhận lấy Lục Dĩ Quyến đã nhanh muốn cầm không được vòi hoa sen, tùy ý đặt ở một bên, sau đó mở ra bồn tắm vòi nước.