Edit: Trang Nguyễn
Beta: Sakura
Lâm Lam nói với Hàn Thanh Tùng rằng cô muốn một mình nói chuyện với Thái Hoa, Hàn Thanh Tùng đồng ý.
Mặc dù cô không phải công an nhưng lúc này cũng không còn quy định nghiêm chỉnh như vậy, cho nên chỉ cần có người theo cô, đến gần người đang bị giam giữ cũng không có vấn đề.
Lâm Lam tìm được Lưu Kiếm Vân: “Kiếm Vân, chị nói chuyện riêng với Thái Hoa một lát, cậu ở bên ngoài trông trừng dùm. Cậu yên tâm, tôi chắc chắn không đánh cô ta.”
Lưu Kiếm Vân: “… Em yên tâm mà, chị dâu dịu dàng như thế, làm sao sẽ đánh người.”
Lâm Lam: … Ha hả, ai muốn hại con của tôi, tôi lấy đao chém hắn cậu tin không.
Lưu Kiếm Vân đưa Thái Hoa từ phòng thẩm vấn đi ra ngoài, mình ở phía ngoài gác, để Lâm Lam một mình đi vào.
Lâm Lam ném sách ghi chép lên trên bàn, cũng không ngồi xuống, mà đứng ở nơi đó lạnh lùng nhìn Thái Hoa.
Thái Hoa đề phòng nhìn cô: “Cô muốn làm gì?”
Lâm Lam gõ cái bàn: “Có thể làm gì, đánh cô?” Cô cười lạnh một tiếng, vẻ mặt kia rõ ràng đang nói tôi đặc biệt đến đây muốn đánh chết cô cô có tin không?
Thái Hoa cắn cắn đôi môi, thoạt nhìn muốn khóc.
Lâm Lam: “Không cho khóc.”
Thái Hoa oán hận nhìn chằm chằm cô, cô ta đã nhận định Lâm Lam giống như cô ta, cảm thấy đây là lá bài tẩy của mình, nếu như Lâm Lam dám ép mình quá căng, mình lại nói tất cả mọi chuyện của cô ra ngoài.
Lâm Lam nhìn chằm chằm cô ta một lát, quyết định tự mình không bại lộ đã biết bí mật của Thái Hoa, tránh cho cô ta không nói thật.
“Tại sao cô chỉ chọn lừa gạt Thẩm Ngộ và con trai tôi?”
Thái Hoa vô cùng nhanh liếc mắt nhìn cô một cái, cô ta có thể nói bởi vì kiếp trước Thẩm Ngộ là nhà xí nghiệp thành công, Hàn Vượng Quốc là lão đại xã hội đen của Trung Quốc? Hơn nữa Hàn Vượng Quốc mặc kệ là năng lực thủ đoạn hay cách làm người, đều làm cho đại tỷ nhớ mãi không quên. Hễ là đại tỷ cảm thấy hứng thú thì cô ta liền cảm thấy hứng thú!
Miệng cô ta quắt lên, khóc lên: “Tôi… tôi chỉ muốn bọn họ chơi đùa với tôi. Hu hu… các người dẫn theo Yến Yến chơi, không mang theo tôi…hu hu…”
Lâm Lam: “… Đừng giả vờ giả vịt, Yến Yến cũng không còn chơi đùa gì đấy với chúng tôi, là cô nhìn chằm chằm vào Thẩm Ngộ.”
Thái Hoa cúi đầu: “Anh Thẩm Ngộ là một người tốt, lại có tương lai, tôi… vì sao tôi không thể thích anh ấy?”
Lâm Lam đoán cô ta là nữ phụ pháo hôi trọng sinh, vẫn muốn ôm bắp đùi của nam chủ. Chỉ không biết sống đến bao nhiêu tuổi rồi mới trọng sinh, lại dùng thủ đoạn giả thần giả quỷ này.
Ấu trĩ! LOW!
Tác phong làm việc giống bà già, cay mắt.
Giả thần, thiệt thòi cô ta nghĩ được.
“Cô thật sự thích cậu ta?”
“Dĩ nhiên!”
“Thích gì?”
“Cái gì cũng đều thích, anh ấy lớn lên đẹp mắt, tính tình tốt, học vấn tốt, có tương lai.”
Lâm Lam gật đầu: “Có tương lai, hay không có tương lai chắc chắn rất hi hữu. Cho nên, cô biết chính xác sau này Thẩm Ngộ có tương lai?”
“Anh, anh ấy học vấn tốt, cái kia, cái kia không thể có tương lai sao?”
Lâm Lam: “Con gái cùng con thứ hai nhà tôi, học vấn tốt hơn, chắc chắn có tương lai hơn.”
Thái Hoa thút tha thút thít đáp, mặc dù trong mắt khinh thường, ngoài miệng nói: “Cậu ấy và Mạch Tuệ học tập đều tốt như vậy, nhất định là có tương lai.”
Lâm Lam: “Có thể thi đại học không?”
Thái Hoa: thi cái rắm chó! Có đại học trai bao đảm bảo cậu ta thi được hạng nhất!
“Nhất định có thể thi đậu, học tập tốt như vậy.”
“Vậy sao cô nói bọn họ một người nghèo rớt mùng tơi, một người làm trai bao đùa bỡn phụ nữ?” Lâm Lam cúi người đe dọa nhìn cô ta.
Sau đó Thái Hoa theo bản năng lùi lại, trốn cô xa một chút: “Hu hu hu… tôi, tôi nói mò.”
Trong lòng cô ta tính toán cực kỳ nhanh, Lâm Lam chẳng qua là mượn xác hoàn hồn, cũng không biết tương lai, nói như vậy mình còn có phần thắng.
Đây mới là lá bài tẩy của mình.
“Nói mò?”
“Tôi chỉ muốn hù dọa…” Giọng nói cô ta nhỏ dần xuống: “Để cho bọn họ sợ, sau này cùng chơi với tôi.”
Lâm Lam nhìn bộ dáng kia của cô ta, cười cười: “Muốn chơi đùa cô cứ nói đi, cô không nói bọn họ cũng không biết.”
“Tôi nói, tôi muốn đến nhà cô chơi, Thẩm Ngộ lại không cho!” Thái Hoa tức giận nói: “Anh ấy muốn mời Yến Yến, tại sao lại không dẫn tôi theo?”
Cô ta tự thể hiện vô cùng ngây thơ, như vậy sẽ khiến đối phương buông lỏng cảnh giác, sẽ không hoài nghi quá nhiều.
Lâm Lam lạnh lùng nói: “Cô sai rồi, là tôi không hoan nghênh cô, thấy cô rất chán ghét.”
Cô nhìn chằm chằm Thái Hoa thưởng thức vẻ mặt nghiến răng nghiến lợi kia, cầm lấy quyển vở mở ra: “Nội dung phía sau sẽ ghi chép vào trong hồ sơ, không thể nói dối.”
Thái Hoa nuốt nhổ nước miếng: “Tôi cũng không có lừa cô.”
“Làm sao cô thông qua cuộc thi xưởng dệt.” Lâm Lam hỏi, ánh mắt sắc bén nhìn chăm chú vào cô ta.
Thái Hoa thi đậu khiến Lâm Lam cảm thấy rất kỳ quái, bởi vì Thái Hoa cũng không thích học tập, Thẩm Ngộ học giỏi cũng hiểu chút ít về máy móc, Yến Yến biết dệt cũng bù lại kiến thức, như vậy Thái Hoa dựa vào cái gì? Lúc ấy Thẩm Ngộ biết cô ta thi đậu rất kinh ngạc, bởi vì bài thi của Thái Hoa nát bét, căn bản là không trả lời được.
Thái Hoa cắn môi, phải giải thích thế nào.
Lâm Lam nhìn cô ta không chớp mắt: “Chính mình đã làm gì nên khó trả lời vậy sao? Sẽ không gạt tôi nói đoán mò nữa chứ, cuộc thi hai trăm người, cuối cùng chỉ trúng tuyển mười lăm người, cộng thêm ba danh sách. Rốt cuộc cô có sở trường gì có thể được thêm vào trúng tuyển?”
Lâm Lam còn hỏi Thẩm Ngộ, Thái Hoa ở xưởng dệt biểu hiện bình thường, hằng ngày lúc làm việc đều gây cản trở, rất nhiều tiểu tổ cũng không thích cô ta.
Đáp án này miêu tả sinh động.
Thái Hoa bụm mặt lại bắt đầu khóc: “Cô làm gì nhục nhã tôi như vậy chứ, tại sao! Tôi và chủ nhiệm xưởng dệt là thân thích có được hay không? Ông ấy thấy tôi đáng thương, đặc biệt tuyển tôi.”
Một lời nói dối theo sau nối tiếp vô số vấn đề.
Lâm Lam: “Ông ấy đặc biệt tuyển cô, bởi vì cô phù hợp khẩu vị của ông ấy?”
Thật ra, Thái Hoa cũng không coi là xinh đẹp, vóc người cũng rất bẹp, thoạt nhìn cũng không có chỗ đặc biệt, tại sao chủ nhiệm xưởng dệt muốn dùng quy tắc ngầm với cô ta!
Hoặc là… Lâm Lam đổi ngược suy nghĩ lại: “Không phải ông ấy coi trọng cô, hay cô nắm được nhược điểm gì của ông ta?”
Ghi danh nhiều người như vậy, Thái Hoa tuyệt không xuất sắc, chủ nhiệm không thể nào thoáng cái gặp được cô ta, chắc chắn cô ta cố ý đi tìm.
Cho dù cô ta chủ động đi đến trước mặt chủ nhiệm, đàn ông bình thường cũng không có hứng thú với cô bé khô cứng. Không phải xem thường cô ta, mà là nhiều cô gái trẻ tuổi tròn mập ốm gầy thành thục hấp dẫn, một người đàn ông háo sắc, dựa theo lẽ thường không nên lựa chọn như vậy.
Cho nên Lâm Lam nhận định cô ta có thủ đoạn gì đấy, nếu như Thái Hoa không khai báo, liền không qua được cửa ải này.
Cô dùng bút chấm chấm xuống trang giấy: “Đừng phí miệng lưỡi, nếu cô là hoa khôi của xưởng dệt, tôi tin lời này của cô.”
Trong lòng Thái Hoa đem Lâm Lam kiếp trước kiếp nầy mắng cho máu chó đầy đầu.
Thái Hoa không nghĩ tới Lâm Lam khó chơi như vậy, mình bôi đen chủ nhiệm lén lút ngủ sau lưng cũng không thể trở thành lý do, cứ níu lấy không tha.
“Phải… trong lúc vô tình tôi biết một bí mật của ông ấy.”
Cô ta muốn dùng bí mật câu dẫn Lâm Lam.
Lâm Lam cũng không hỏi bí mật gì: “Làm sao cô biết ?”
“Chỉ là biết thôi.”
Lâm Lam: “Hoặc là có người nói cho cô biết, hoặc có lý do gì, không thể nào chỉ là biết được.”
Thái Hoa đột nhiên phiền não: “Tôi nói tôi thấy được, cô không tin, lại nói tôi giả thần giả quỷ, tôi có biện pháp gì?”
Lâm Lam nhìn cô ta, đương nhiên tin, cô ta không phải là trọng sinh đấy sao, nhưng không thể để cho người khác tin: “Bí mật gì?”
Thái Hoa: “Ông ấy… là con riêng của tướng ngụy quân (hán gian).”
Lâm Lam lơ đễnh: “Cô dùng cái này uy hϊếp ông ấy, ông ấy vẫn giúp cô?”
Thái Hoa gật đầu.
Lâm Lam làm dấu hiệu trên quyển vở ghi chép, muốn đi tìm chủ nhiệm xưởng dệt xác định, điều tra nhiều tin tức hơn. Cô cũng không ngẩng đầu, trực tiếp lật mắt nhìn bông cải, góc độ này làm cho Thái Hoa ngồi đối diện cảm thấy cô miệt thị mình, vừa tức giận lại có áp lực.
“Nói một chút về Lục Kính Nhã kia, tại sao cô nói xấu cô ấy.”
“Tôi không nói xấu cô ấy!” Thái Hoa theo bản năng kêu lên.
Tình cảm cô ta đối với đại tỷ rất phức tạp, vừa có hâm mộ sùng bái, lại có ghen tỵ với căm hận, hơn nữa cô ta biết ở trong lòng đại tỷ, mình chỉ là một thuộc hạ nhỏ bé không đáng kể, quả thực muốn chọc giận chết cô ấy.
Cô làm nhiều như vậy, chẳng lẽ so ra kém một Hàn Vượng Quốc đã sớm chết nhiều năm?
Đại tỷ ở phía sau màn thao túng, làm cho người ta dùng hình ảnh Thẩm Ngộ cùng Yến Yến trở thành nam nữ chính bên trong một quyển sách, trong đó có một nhà Hàn Vượng Quốc.
Người khác không biết ý của cô ấy, nhưng Thái Hoa biết rất rõ, theo tuổi càng lớn, trong lòng đại tỷ vọng tưởng càng thêm nghiêm trọng, muốn dùng phương thức như thế để người đàn ông kia vĩnh viễn ở lại bên trong.
Cô ta cảm thấy đại tỷ nhất định sẽ bôi đen hoặc cố ý điểm tô cho đẹp mối quan hệ của cô ấy cùng Hàn Vượng Quốc ở trong đó, kết quả không có, từ đầu đến cuối, chân thật đến mức khiến Thái Hoa có chút mồ hôi lạnh.
Khi còn bé Hàn Vượng Quốc bởi vì phản nghịch cùng với người nhà sơ sảy bị người dụ dỗ lạc lối, cuối cùng rời nhà trốn đi gia nhập xã hội đen.
Từ lúc chín tuổi cậu đã bị nhìn trúng, mười lăm tuổi chính thức nhập môn, đầu năm 75 đi theo Tổ gia rời nhà trốn đi.
Trong sách đại tỷ đã nói rõ ràng, cậu là một người chuyên tâm đến thuần túy, đem việc học tập kỹ năng trở thành hứng thú, mất ăn mất ngủ, không để ý đến chuyện bên ngoài.
Ở trong mắt cô ấy, những kẻ trên ti vi tập tành làm giang hồ kia… căn bản không thể so với cậu ấy. Bọn họ không anh tuấn bằng cậu, không ngoan độc bằng cậu, không đánh giỏi như cậu, cũng không có lãnh mạc tuyệt tình như cậu.
Mặc dù từ trước đến nay cùng cậu huấn luyện học tập, sớm chiều chung đυ.ng, nhưng cậu cũng không bởi vì lâu ngày sinh tình mà yêu cô ấy.
Cũng may cậu ấy đối với những người con gái khác cũng không có ý gì, Tổ gia nói đàn ông cần thành gia, cậu ấy cũng nguyện ý cùng cô ấy tạo thành gia đình. Thời điểm kết hôn, trong lúc vô tình biết được cha mình trong lúc mình bỏ nhà rời đi bị sát hại tàn nhẫn, cho nên cậu từ chối kết hôn, muốn đi báo thù.
Tổ gia nói đã sớm thay cậu báo thù xong, cũng đem chứng cớ từng cái từng cái cho cậu nhìn.
Cậu trầm mặc hai ngày, tiếp nhận kết quả này, nhưng từ chối kết hôn, yêu cầu giữ đạo hiếu ba năm.
Ba năm sau cậu trở thành người nối nghiệp vô cùng uy vọng, lão đầu tử lớn tuổi muốn dưỡng lão, để cho bọn họ sớm kết hôn sanh con dưỡng cái, ông ấy cũng có thể tứ đại đồng đường.
Lúc này, chính là thời điểm loạn nhất năm tám mươi, cũng là lúc hệ thống công an nghiêm ngặt nhất.
Cậu vốn dĩ bận rộn lại kéo dài hai năm, sau đó trong hôn lễ gϊếŧ chết lão đầu tử, gϊếŧ chết chú Ba lúc này đang giữ chức vụ quan trọng trong quân đội, còn gϊếŧ tất cả những đầu não khác, bao gồm Liễu Hạo Triết.
Đó là một cuộc gϊếŧ chóc lãnh khốc lại tuyệt tình, bọn họ đưa cậu lên làm đương gia, xem cậu như người của mình, không ai nghĩ đến cậu trở mặt, càng không người nghĩ đến cậu tàn nhẫn, quyết tuyệt như vậy.
Có điều một phần này đại tỷ cũng không cho xuất bản, chỉ có cô ta có nguyên bộ, trong sách xuất bản chỉ giữ lại nữ phụ Hàn Mạch Tuệ có tương quan một chút đến tình tiết, vì phục vụ kịch tình của nam nữ chính nên viết thêm một chút mà thôi.
Đang vào lúc Thái Hoa suy nghĩ lung tung, Lâm Lam hỏi: “Nói một chút Lục Kính Nhã làm sao hại con cả của tôi.”
Thái Hoa thoáng run run: “Tôi… tôi nói bừa…”
“Trước kia cô không nhận ra cô ấy, cô nói bừa? Đừng ra vẻ, tôi không rảnh xé rách mặt với cô, cũng không phải cục công an dùng hình phạt riêng.” Cô cười lạnh: “Tuy tôi không phải công an, nhưng tôi là mẹ Hàn Vượng Quốc!”
Thái Hoa thật hận chết cô, vừa tức lại vừa hối hận, mình sơ suất quá!!
Cái này dường như xác minh lời nói đại tỷ đã từng nói với cô ta: “Đừng dại dột cho rằng toàn bộ thế giới cô liếc một cái có thể đùa bỡn tâm cơ, để mặc cô có thể làm bất cứ chuyện gì, một chút đầu óc cũng không cần cống hiến.”
Lời này đối diện với ánh mắt Lâm Lam, Thái Hoa hận không thể xảy ra một trận động đất, làm cho những người khốn kiếp này đều bị chôn hết dưới đất.
“Hoặc tôi nhắc nhở cô, Lục Kính Nhã liên quan tới việc con tôi gϊếŧ người?” Lâm Lam giống như không thèm đếm xỉa hỏi đến, trong lòng lại có chút khẩn trương.
Cô vặn nắp bút lên, đoạn này không cần ghi chép, trước đó cô làm nền nhiều như vậy, chỉ vì một câu này. Cô muốn Thái Hoa xác minh chuyện tương lai, xác định một chuyện, lại bắt một vài người!
Mồ hôi trên mặt Thái Hoa chảy xuống, may nhờ Lâm Lam không biết kết cục tương lai, cô ta còn có lá bài tẩy. Cô ta lau mồ hôi, trong lòng suy nghĩ phải làm sao ứng phó, nhưng cô ta thật không phải người thông minh – mặc dù mình cảm thấy bản thân thông minh hơn bất kỳ ai, dưới sự ép hỏi của Lâm Lam, căn bản đầu óc cô ta không cách nào chuyển động, nói láo cũng không qua được.
Bởi vì vung một cái, phía sau Lâm Lam đưa đến một đống vấn đề khác.
“Tôi nói, các người không tin.” cổ họng Thái Hoa khô cằn, ánh mắt cũng bắt đầu phát khô, giống như bằng tuổi kiếp trước, mắt làm miệng khổ.
Lâm Lam: “Tôi tin, không chỉ nói kết quả, nói một chút quá trình đi. Nghe chuyện xưa ai thích chỉ nghe kết cục đây?” Lâm Lam vừa nói liền đứng lên, đi tới đối diện nhìn Thái Hoa.
Thái Hoa nhất thời có một loại áp lực vô hình chụp xuống mình
“Tôi, tôi. . . . . .”
Lâm Lam cúi người, một tay chống mép bàn, một tay vịn lưng ghế dựa, càng chặt chẽ đe dọa nhìn Thái Hoa: “Lục Kính Nhã này có vấn đề, cho dù bây giờ cô bé đó không hại con trai tôi, sau này cô ta có hại.”
Thái Hoa không biết tại sao, bàn tay phát run, cô ta cố gắng làm cho mình trấn định, không có gì phải sợ! Người đàn bà này cũng không biết, chỉ có mình biết! Mình là người gần với đại tỷ, mười năm sau, từng phút đồng hồ ấn chết người đàn bà này.
Cô ta bắt được thanh ngang dưới bàn, gắt gao nắm chặt, bắt buộc mình bình tĩnh.
“Tôi, ngày đó tôi có ở đó, ở cổng trường học đυ.ng phải cô ấy, nghe người ta gọi tên cô ấy. Cô ấy rất đẹp, cũng rất cao, nhưng rất kiêu ngạo, lại. . . . . . Lại đυ.ng phải tôi mà không xin lỗi. . . . . . Tôi… tôi liền muốn cho cô ấy bị xui xẻo.”
Lâm Lam: “Đừng thêu dệt nữa, cô cho rằng tôi là trẻ lên ba à?”
Cô đứng lên: “Cô nói làm tôi rất ngạc nhiên, như vậy, tôi gọi Lục Kính Nhã đến, xem thử có phải các cô từng có quan hệ gì hay không.” Cô đi đến phía ngoài cửa. Cô đi không chậm, sau đó đưa tay kéo cửa: “Kiếm Vân?”
Lưu Kiếm Vân trốn ở chỗ hơi xa, nếu như trong phòng nói chuyện lớn tiếng hắn sẽ nghe thấy, nhưng tiếng nói bình thường hắn nghe không rõ.
Nghe Lâm Lam gọi hắn, hắn đáp một tiếng rồi sải bước đi qua.
“Cậu đến trường cấp hai, tìm một người tên Lục Kính Nhã gọi…”
“Chờ một chút!” Thái Hoa ở trong phòng sốt ruột.
Lâm Lam xoay người lại nhìn cô ta: “Cô đã nghĩ xong?”
Mới vừa rồi Thái Hoa quá vội vàng bật dậy, lúc này lại ngồi xuống.
Lâm Lam cười cười với Lưu Kiếm Vân: “Bên ngoài quá lạnh, cậu đi qua phòng cách vách cho ấm áp đi.”
Lưu Kiếm Vân tỏ vẻ không có chuyện gì, anh ta tiếp tục gác cho Lâm Lam.
Lâm Lam trở lại chỗ ngồi ngồi xuống, vuốt vuốt bút máy trong tay: “Bắt đầu.”
Thái Hoa vô cùng hối hận, tại sao mình lại nói tên Lục Kính Nhã cho Đại Vượng biết, hoàn toàn có thể chỉ cần nói có một nữ sinh như vậy. Lúc đó cô ta nghĩ muốn nhanh chóng đạt mục đích, thoáng chốc trấn trụ được Đại Vượng, rồi chính mình hù cậu thêm lần nữa, giúp cậu cải mệnh, cậu cũng sẽ chần chừ suy nghĩ.
Ngàn tính vạn tính, cô ta không nghĩ tới Đại Vượng thay đổi không ra bài theo như lẽ thường.
Cô ta cũng không tính toán được, thế mà Lâm Lam lại là mượn xác hoàn hồn đấy.
“Tôi thấy được, Hàn Vượng Quốc tham gia một tổ chức phi pháp, Lục Kính Nhã kia cũng ở trong đó.” Cô ta khó khăn nói ra những lời này.
Cô ta nói như vậy, Lâm Lam cũng không thể lấy đó làm chứng cớ đi bắt người, không ai có thể vì người khác nói một câu tôi tiên đoán tương lai rồi xem như là chứng cớ.
Lâm Lam: “Tiếp tục.”
Thái Hoa suy nghĩ rất loạn, cô ta nhớ tới rất nhiều chuyện, có vài thứ khắc sâu trong trí nhớ, lại có vài chuyện cho rằng đã quên mất lúc này lại nhớ được.
Kiếp trước cô ta không biết nhiều chữ lắm, sau này đi theo đại tỷ học được một chút, lại như cũ không thích đọc sách. Duy nhất chăm chú xem chính là quyển sách đại tỷ cho người xuất bản kia, hơn phân nửa vẫn là nghe người ta đọc.
Sở dĩ muốn xem, là do cô ta muốn biết mình có bao nhiêu phần diễn. Cô ta cảm thấy mình là thuộc hạ thân cận bên người đại tỷ, làm sao cũng phải được ra sân từ nhỏ, đáng tiếc ít đến thương cảm, ngay cả Hàn Mạch Tuệ còn nhiều hơn cô ta! Lúc ấy cô ta vô cùng vô cùng đau lòng, thất vọng, mặt như đưa đám, cảm giác như bị bỏ đi.
Thậm chí cô ta còn mượn rượu giả điên chất vấn đại tỷ: “Tại sao không có phần diễn của em? Tại sao không có em? Làm sao chị có thể đối xử với em như thế? Em đối xử tốt với chị như vậy!”
Ngay lúc đó ánh mắt đại tỷ vô cùng lạnh lùng, nguội lạnh, bên trong không có một chút tình cảm, dường như giống như nhìn một đống bỏ đi vậy.
Dựa vào cái gì!
Cô ta dựa vào cái gì!
Giống nhau đều là xã hội đen, giống nhau đều là kẻ cặn bã, tại sao cô lại cao quý hơn tôi!
Không phải cô cũng không còn người yêu sao, không phải cậu ta tình nguyện bị bắn chết cũng không nguyện ý ở cùng cô sao!
Không phải cô tình nguyện cậu ta bị bắn chết, cũng không vứt bỏ được thể diện và phú quý của mình sao? Cô lại ở đây giả bộ như mất hết linh hồn, sống không bằng chết cho ai nhìn hả?
Mặc dù cô không tham dự gϊếŧ cha cậu ta, nhưng cô âm thầm ngăn cản cậu ta điều tra, bao che hung thủ sát hại cha cậu ta, còn muốn cùng cậu ta ân ái đến bạch đầu, làm sao cô không biết xấu hổ như vậy!
Cô ở đâu cao quý hơn tôi chứ, nơi nào cao quý hơn tôi! Tại sao cô lại xem thường tôi!!!
Ánh mắt Thái Hoa có chút cuồng loạn, có một ảo giác không phân biệt được kiếp trước kiếp này.
“Ở trong mắt cô nhìn thấy một ít hình ảnh, con cả tôi gϊếŧ không phải là người vô tội, mà là bọn người Lục Kính Nhã.”
Giọng nói Lâm Lam vững vàng lại không tình cảm gì, nhạt mà lạnh, trái tim không tự chủ mà thắt chặt. Nếu lời Thái Hoa là thật, kiếp trước Đại Vượng vì báo thù cho cha? Nghĩ đến chuyện này, Lâm Lam đau lòng không thôi, mặc dù cậu lầm đường lạc bước, nhưng tóm lại lạc đường cũng biết quay lại.
Nếu như Lục Kính Nhã và bọn họ là một bọn, cần phải tra những kẻ đó. Lúc này bọn họ, tất nhiên thế lực của bọn họ so với mười năm hai mươi năm thì thế đơn lực bạc dễ dàng đối phó hơn.
Huống chi lão Ngũ lão Lục đã chết, Liễu Hạo Triết bị bắt, đoán chừng trong khoảng thời gian ngắn bọn họ cũng không bồi dưỡng ra nổi người tiếp nhận kế tiếp.
Nếu như bắt được kẻ thù kiếp trước sát hại Hàn Thanh Tùng, dẫn dắt Đại Vượng làm kẻ xấu, từ nay đều giải quyết được mối lo về sau.
Chẳng qua Lâm Lam thoáng chút nghi ngờ, cả đời này Đại Vượng đã xác định sẽ không đi theo bọn họ, huyện thành có Hàn Thanh Tùng bọn họ cũng chen vào không lọt, vậy tại sao bọn họ còn để Lục Kính Nhã đến nơi đây đi học?
Không sợ bại lộ sao?
Hay là chắc chắn sẽ không bại lộ?
Nói như vậy, Thái Hoa thật đúng là mấu chốt, nếu như không có Thái Hoa, vậy bọn họ cũng tuyệt đối sẽ không hoài nghi Lục Kính Nhã có vấn đề.
Thái Hoa nhẹ nhàng gật đầu một cái, năm đó quá trình rốt cuộc có bao nhiêu thảm thiết, cô ta không biết, bởi vì khi đó cô ta còn đang đấu với vợ chính của người đàn ông mình, muốn có con, muốn tiền.
Sau này cô ta mới biết được.
Quyển sách không xuất bản kia để ở trong phòng ngủ đại tỷ, chỉ cần cô ấy ngủ ở nhà vào buổi tối nhất định sẽ đọc, vừa uống rượu vừa đọc, thật giống như nhập ma. Nghe được nhiều Thái Hoa liền hiểu rõ rất nhiều chuyện của năm đó.
Cậu vẫn âm thầm điều tra kẻ thù gϊếŧ cha, sau khi biết chân tướng cũng không bại lộ, chờ nắm bắt được thực quyền mới phát tác.
Cô ấy biết rất rõ ràng cậu điều tra, nhưng giúp cậu che giấu trước mặt ông nội và chú ba, nghĩ cách ngăn cản cậu, cũng không nỡ vạch mặt với cậu.
Vào một ngày bộc phát kia, chính là một tràng địa ngục.
Cậu gϊếŧ đỏ cả mắt, hầu như đều gϊếŧ sạch nhóm tinh nhuệ.
Cuối cùng cậu xách theo đao đi về phía cô.
Trong tay cô giơ lên cây súng nhưng không bóp cò súng, trơ mắt nhìn cậu nổi điên gϊếŧ người, gϊếŧ ông nội gϊếŧ chết chú ba gϊếŧ tất cả người thân, nhìn cậu mang đao đối diện với cô.
Trên người cậu đều là máu, có của cậu, của người khác, máu từ mũi đao tí tách rơi xuống mặt đất.
“Anh gϊếŧ em đi.” Sắc mặt cô trắng bệch: “Nếu như có thể để anh buông xuống, anh gϊếŧ em đi.”
Cậu không nói một lời, dùng sức ném thanh đao, đao kia cắm vào sàn nhà còn chấn động ong ong.
Cô ấy đọc hiểu ánh mắt của cậu, cậu không gϊếŧ cô, nhưng đời này kiếp này, kiếp sau kiếp sau, vĩnh viễn không gặp gỡ!
Cha cậu không phải cô gϊếŧ, nhưng có thể vào cánh cửa này, cũng là người một nhà, bọn họ gϊếŧ cùng cô gϊếŧ cũng không khác nhau quá lớn.
Cậu xoay người sải bước rời đi, bóng lưng cao lớn từng bước biến mất ở trước mắt cô, lãnh khốc, quyết tuyệt, cũng không quay đầu.
“Em yêu anh a ——” cô tê tâm phế liệt gào lên: “Không phải em lựa chọn cuộc sống này, là cuộc sống lựa chọn em. Nếu như có thể, em cũng muốn tự mình lựa chọn một lần ——”
Cậu bất vi sở động, đẩy cửa ra đi tới dưới ánh mặt trời, đi thẳng đi thẳng, cho đến đi vào trong nòng súng đen ngòm.
Di ngôn của cậu là: duy nguyện chưa từng lạc lối.
Chó má chó má chó má!
Thái Hoa muốn điên rồi, tại sao cô ta nhớ được rõ ràng như vậy? Hơn ba mươi năm sau giọng nói đại tỷ không ngừng vang vọng bên trong đầu cô ta, hầu như muốn làm đầu cô ta nổ tung thành từng mảnh nhỏ.
Lâm Lam nhìn Thải Hoa ngồi đối diện dường như lâm vào điên cuồng, kiên nhẫn chờ đợi, cuối cùng Thái Hoa xụi lơ ở trên ghế không nói một lời, cả người dường như bị người lấy hết sức lực.
Lâm Lam không có thúc dục cô ta, chỉ lạnh lùng nhìn, sau một lúc lâu, cô nói: “Cô cũng là một thành viên trong số bọn họ.”
“Không! Không phải vậy!” Thái Hoa chợt ngồi thẳng lên: “Tôi không biết bọn họ!”
Lâm Lam hiểu ý của cô ta, bây giờ Thái Hoa còn không biết bọn họ, có thể chưa đến tuổi?
Như vậy xem ra cô ta cùng tổ chức kia ràng buộc rất sâu, nhưng mâu thuẫn cũng không cạn, cho nên cô ta còn chưa gia nhập lại bắt đầu phản bội.
Cô cười cười, vẻ mặt hòa hoãn xuống, đi tới vỗ vỗ bả vai Thái Hoa, ấm giọng nói: “Cô đừng sợ, bây giờ cô không có phạm pháp, tất cả vẫn còn kịp, không ai sẽ đối với cô như vậy.”
Thái hoa hoảng sợ, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Lâm Lam.
Lâm Lam nhìn thẳng vào mắt cô ta: “Đem những người sau này cô nhìn thấy nói ra hết. Tôi tin, nghe vô cùng chăm chú.”
Thái Hoa cũng không dám nói, cô ta đã nói đủ nhiều, nhưng những hoạt động kia của bọn họ không thể nói, chuyện tương lai là lá bài tẩy của mình, không thể đều nói cho Lâm Lam biết.
Cả người cô ta mềm nhũn xuống, hai lần nói chuyện này thật sự quá mệt mỏi, tâm tình của cô ta thay đổi rất nhanh, hầu như không duy trì được.
“Nếu như những người đó xuất hiện ở trước mặt cô, cô có thể nhận ra họ không?” Lâm Lam hỏi cô ta.
Thái Hoa xụi lơ ở trên ghế, lắc đầu, cho dù đại tỷ nhiều năm sau và tướng mạo bây giờ khác biệt cũng không nhỏ, huống chi là người khác? Còn nữa lúc cô ta nhập môn, đã sớm không biết đổi bao nhiêu nhóm, mấy đầu lĩnh lúc này có người còn chưa ra đời đấy.
Lâm Lam cũng không cần cô ta nói thêm gì nữa, có những thứ này đã đầy đủ rồi.
Cô gọi: “Kiếm Vân!”
Lưu Kiếm Vân đẩy cửa đi vào: “Chị dâu.”
“Đi mời Hàn cục của các cậu.”
Lưu Kiếm Vân lập tức đi gọi, rất nhanh Hàn Thanh Tùng cùng hắn cùng nhau đến đây.
Lâm Lam nói: “Anh Ba, có người trước mắt có thể là trong sạch, nhưng các anh cần điều tra tất cả người thân bên cạnh cô ta.” Cô đến gần kề vào tai anh nói: “Em hoài nghi nhà cô ta có người có liên quan đến vụ án lần trước.”
Sắc mặt Hàn Thanh Tùng lạnh lùng, hiểu ý của cô, anh nhận quyển ghi chép trong tay Lâm Lam, nhìn thoáng qua, nhìn thấy phía trên khoanh vòng tên “Lục Kính Nhã”
Lưu Kiếm Vân cũng thấy: “Ngày đó Đại Vượng còn hỏi đấy.”
Hàn Thanh Tùng: “Phái người không dễ dàng khiến người chú ý đi đến huyện Thanh Hoài điều tra, tìm cái cớ tốt một chút.”
Lưu Kiếm Vân cười nói: “Đây là sở trường của chúng ta, ngài yên tâm.”
Hắn đi an bài nhân thủ.
Hàn Thanh Tùng nhìn thoáng qua Thái Hoa ngồi đối diện không có tinh thần: “Cô ta mệt mỏi?” Hàn Thanh Tùng suy nghĩ chẳng lẽ thật có thể thông linh? Mời thần nhập thể vào người rất mệt, khi còn bé nhìn thấy một vài đại thần, mọi người mệt mỏi gần chết.
Lâm Lam: “Lại không làm gì cho cô ta mệt mỏi, chắc là nhớ đến chuyện gì nên mới tức giận thế đấy.” Cô vuốt vuốt mi tâm, cười cười: “Hàn cục, anh tự mình đi hỏi chủ nhiệm xưởng dệt cách ủy hội, người làm chỗ dựa cho cô bé này xem.”
Lâm Lam lật vài tờ trong sổ ghi chép cho anh nhìn.
Hàn Thanh Tùng nhìn thoáng qua: “Anh tự mình đi hỏi hắn.” Trước hết anh cho người nhốt Thái Hoa trở lại, sau đó lúc này cùng Lâm Lam rời khỏi đây.
Lúc Hàn Thanh Tùng tìm Trương Hi Vọng thì lão đang họp, quơ tay múa chân trầm bồng du dương, một bộ dạng chỉ điểm giang sơn, nói đến nước bọt bắn tung tóe.
Hàn Thanh Tùng cắt đứt bọn họ: “Trương Hi Vọng, cục công an có vụ án mời phối hợp.”
Trương Hi Vọng biết Hàn Thanh Tùng , không nghĩ tới phó cục trưởng tự mình đến tìm mình, thật đúng là nể tình. Có điều chờ hắn biết chân tướng câu hỏi của Hàn Thanh Tùng cũng không còn đắc ý được nữa, vừa nghe nói cưỡиɠ ɠiαи thiếu nữ vị thành niên, hắn sợ đến nhanh chóng xua tay: “Không có, không có, là Thái Hoa đến tìm tôi, là cô ta chủ động. Hơn nữa… tôi không có, chúng tôi căn bản không có chuyện kia.”
Hàn Thanh Tùng liếc nhìn hắn: “Không có?”
Trương Hi Vọng dùng sức gật đầu: “Không có, tôi, tôi không đυ.ng chạm đến thân thể của cô ta…”
Hàn Thanh Tùng nhìn chăm chú vào Trương Hi Vọng, trước đem lời này tiêu hóa xuống, mới hỏi: “Cô ta chẳng qua dùng xuất thân của cậu uy hϊếp cậu?”
Mặt Trương Hi Vọng liền biến sắc.
Hàn Thanh Tùng: “Thả lỏng, cho dù cậu là con của ai, bản thân cậu không làm chuyện xấu, không ai bắn chết cậu.”
Trương Hi Vọng lau mồ hôi trên trán.
Hàn Thanh Tùng: “Đến nói một chút về Hà Thái Hoa này.”
Trương Hi Vọng đối mặt Hàn Thanh Tùng nơi nào còn dám giấu diếm, một năm một mười triệu để nói hết sạch sẽ, còn sợ Hàn Thanh Tùng không hài lòng liền nói gặp mấy lần, làm cái gì, Thái Hoa thế nào làm sao, lão làm sao làm sao, sau đó lão tặng cái gì, nói hết rõ ràng, làm cho người ta không thể hoài nghi gì khác thường.
Mặt Hàn Thanh Tùng vẫn không chút thay đổi, sau khi nghe xong nhạy cảm nắm bắt được một chút, thủ đoạn của Thái Hoa có chút giống Liễu Hạo Triết, coi như da lông của Liễu Hạo Triết.
Trương Hi Vọng thấp thỏm bất an nhìn Hàn Thanh Tùng: “Hàn cục, tôi, tôi không sao chứ.”
Hàn Thanh Tùng thản nhiên nói: “Anh có sao không, xưởng dệt cách ủy hội các người tự bàn luận.”
Làm sao có thể không có chuyện gì, Hàn Thanh Tùng cũng không thời gian để ý lão, chờ cách ủy hội bàn bạc xong tự nhiên sẽ đưa lão đến cục công an xử trí.
Hàn Thanh Tùng trở lại cục công an trước gọi La Hải Thành đến sắp xếp, để La Hải Thành đi một chuyến đến nông trường.
Vài ngày sau, các huyện mở ra hội giao lưu an toán cuối năm, nhân viên tham gia hội nghị có cục công an, đám người làm tuyên truyền, sau đó tất cả các huyện còn trao đổi gắn bó với nhau. Lưu Kiếm Vân dẫn người đi, sau đó mang về tin tức.
Lưu Kiếm Vân tìm Hàn Thanh Tùng hồi báo, thuận tiện cũng gọi Lâm Lam đến, hôm nay phòng làm việc của anh và phó cục Lý đã tách ra, một người một phòng.
Trong phòng làm việc có lò sưởi cũ kỹ, bởi vì lầu một, cho nên bên trong có kêu tiếng nước chảy tí tách tí tách, nhiệt độ cũng rất thấp.
Hàn Thanh Tùng rót cho Lâm Lam một tách nước nóng, để cô ôm làm ấm tay, ra hiệu Lưu Kiếm Vân bắt đầu.
Lưu Kiếm Vân lấy ra quyển vở của mình, lật vài tờ: “Hàn cục, đây là tôi sửa sang lại, ngài và chị dâu nhìn một chút.”
Lâm Lam và Hàn Thanh Tùng ngồi song song, nhìn kỹ mấy tờ giấy kia.
Mặc dù ông nội Lục Kính Nhã là liệt sĩ, thời điểm năm 41 cũng không dám công khai tuyên bố, bởi vì khi đó ngụy quân Nhật vẫn còn hoạt động sôi nổi ở đó. Vì che dấu thân phận, cũng vì muốn có một chỗ dựa để sống sót, bà nội Lục Kính Nhã tái giá cho Hồ Khải Sinh. Mà cha Lục Kính Nhã – Lục Văn Khải cũng không phải là ruột thịt, là nhận nuôi, năm đó chiến sự liên tục, có thôn bởi vì chứa chấp chiến sĩ kháng Nhật bị tàn sát chỉ còn lại cô nhi. Chú ba Lục Kính Nhã – Hồ Tông Ngu, chính là con trai của bà nội cùng Hồ Khải Sinh, hôm nay ở ngoài sáng là chính trị viên đảm nhiệm phân khu quân đảo.
Sau khi sinh Hồ Tông Ngu không đến mấy năm, bà nội Lục Kính Nhã chết, Hồ Khải Sinh cũng không tái giá nữa, ngược lại nuôi ba đứa con lớn lên, chia ra cưới vợ.
Sau này Lục Văn Khải hy sinh, đàn bà góa Du Tú Mai cũng không có tái giá, có điều có lời ong tiếng ve nói bà ta có chút liên quan đến một người con trai trong thôn, chẳng qua ngại đàn bà góa của liệt sĩ nên không tốt tái giá.
Bà ta không gần gũi con gái cho lắm, Lục Kính Nhã lớn lên là theo chân ông nội và bác cả, từ tiểu học thường xuyên đi bộ đội theo Hồ Tông ngu.
Cho dù là kể nào, chỉ cần lấy gia phổ ra lay một phát, tổ tông ba đời khẽ đếm như vậy, thật ra cũng không có thần bí gì.
Ai cũng không phải tảng đá bất ngờ xuất hiện trong khe.
Lâm Lam nghĩ Lục Căn Sinh cùng Lục Văn Khải đều đã hy sinh, chắc là không có vấn đề, như vậy bác cả Lục Văn Long này, ông nội kế Hồ Khải Sinh rất khả nghi, thuận tiện Hồ Tông Ngu cũng phải điều tra thêm.
Chẳng qua thân phận ở đó, không phải dễ dàng điều tra như vậy.
Hàn Thanh Tùng nói: “Trước điều tra về Hồ Khải Sinh này một chút.”
Lưu Kiếm Vân: “Hồ Khải Sinh cũng không phải dân bản xứ, là chạy nạn từ bên kia đảo Minh đến đây, khi đó người Nhật Bản lên đất liền vừa trấn an vừa gϊếŧ người đe dọa, không ít người đều chạy. Ông ấy vốn là đầu bếp, thủ nghệ gia truyền, tổ tiên đảm nhiệm chức vụ ngự thiện phòng cho hoàng gia. Nơi đó còn lưu truyền không ít chuyện xưa của ông ấy, năm đó người Nhật Bản, quốc quân, ngụy quân đều mời ông ấy nấu cơm, ông ấy nhân cơ hội cứu được nhiều người đảng địa hạ và quân Bát lộ. À, đúng rồi, Lục Căn Sinh vốn là do ông ấy cứu.”
Lâm Lam chau mày, những điều này đều là tin tức công khai không có gì làm người ta phải sợ hãi. Cô nghĩ bây giờ chắc chắn Thái Hoa không nhận ra Lục Kính Nhã, dù sao một nữ sinh tạm nghỉ học trở lại, còn kia là một cô bé nông thôn mới đến, căn bản không cùng xuất hiện.
Các cô quen biết là ở kiếp trước.
Như vậy Lục Kính Nhã này, cho dù bây giờ nhìn vào có tốt đẹp cỡ nào, tương lai nhất định là đầu lĩnh của nhóm hắc đạo.
Duy nhất cần xác nhận chính là, bây giờ cô ấy gia nhập vào nhóm.
Nếu như cô ấy gia nhập vào, thì xem như là người xấu, không thể bởi vì hành vi phạm tội mà sớm xử trí cô ấy. Nhưng cho dù cô ấy còn chưa gia nhập, cũng cần phải xác định cô ấy không cùng một chỗ với ba người kia.
Hàn Thanh Tùng chậm rãi nói: “Chúng ta giả thiết Hồ Khải Sinh là Tổ gia kia, hướng theo phương diện này điều tra ông ta.”
Tổ Gia này theo cách nói của Đại Vượng khi còn bé, sau này Liễu Hạo Triết cũng đã nói, đây là nhân vật mấu chốt nhất. Chỉ cần bắt được ông ta, sau này tổ chức tội phạm khổng lồ nguy hại đến xã hội sẽ bị sụp đổ.
Lưu Kiếm Vân: “Hàn cục, tôi tự mình dẫn người điều tra vụ án này.”
Hàn Thanh Tùng: “Để người ta lặng lẽ điều tra, theo dõi huyện Thanh Hoài, có người coi bói xem tướng nào vô cùng lợi hại hay không, điều tra không nên đả thảo kinh xà, cẩn thận giám thị.”
Dựa theo Hàn Thanh Tùng hiểu, nếu như Tổ gia kia thật sự tồn tại, giả thiết là Hồ Khải Sinh thì lão có thể ở huyện Thanh Hoài cũng đã bồi dưỡng mấy đầu lĩnh đắc lực? Vụ án năm ngoái, năng lực lão Lục quá kém một khi bại lộ liền không có cách nào thoát thân, khác xa năng lực lão Tam.
Anh hoài nghi, có thể có một nhóm người âm thầm ngủ đông, đang tùy thời hành động hay không.
Lưu Kiếm Vân cũng hiểu, vụ án năm ngoái bọn họ xử lý đám người lão Lục, Hàn Thanh Tùng đã cho người thăm dò quanh huyện xem có thầy bói nào lợi hại không, thử xem có phải thầy tướng số kia cũng là một đầu lĩnh, kết quả tra hỏi mười mấy người, trải qua bài tra cũng không có chỗ khả nghi.
Buổi tối khi về nhà, Đại Vượng đã dẫn bọn em trai em gái về nhà.
Nhị Vượng và Mạch Tuệ làm cơm, nấu khoai lang, chưng cải trắng trứng gà, hấp lạp xưởng, chế biến bánh bột ngô, còn có dưa muối đặc biệt, cá chiên.
Lâm Lam vừa vào cửa liền khen ngợi: “Chúng ta ở ngoài sân đã nghe thấy mùi thơm của khoai lang nướng cùng cá chiên rồi đấy.”
Tài nấu nướng của Nhị Vượng càng ngày càng tốt, chỉ nói nấu khoai lang, rất nhiều người đều sợ dính nồi, khoai lang kia luộc thì không ngon. Nhị Vượng canh lượng nước cùng nắm giữ độ lửa rất tốt, thời điểm ra nồi nước vừa lúc hơ khô, khoai lang kia vừa lúc phủ một lớp dầu, vừa ngọt lại thơm.
Còn có chiên cá, dùng lòng trắng trứng khẽ quấn, ở trong dầu chiên ra, màu vàng kia óng ánh đẹp mắt lại ăn ngon.
Lạp xưởng là Nhậm Hồng Hà cho, vừa thơm lại ăn với cơm. Lâm Lam tính toán qua ít ngày nữa các đại đội gϊếŧ heo, cô lần lượt đi đến các đại đội mua mấy cân thịt, đến lúc đó mình thu hơn mười mấy cân, để cho bọn nhỏ ngày ngày đều có thịt ăn.
Ăn cơm xong bọn nhỏ làm bài tập đọc sách nghe máy radio, Lâm Lam gọi Đại Vượng vào phòng cô và Hàn Thanh Tùng nói rõ lại.
Cô thoáng cân nhắc, sợ con cả mâu thuẫn: “Con cả, bạn học Lục kia chúng ta vừa phải phòng bị, lại không thể làm hết sức.”
Đại Vượng: “Con biết.”
Thái Hoa đã chính thức bị cục công an bắt, mặc dù nói gì là đùa dai với cậu và Thẩm Ngộ, tự nhiên cậu cũng không dễ bị lừa gạt như thế. Cậu vẫn cảm thấy Lục Kính Nhã có vấn đề, ít nhất không sạch sẽ như trên hồ sơ.
Cậu lại nói với tổ nhỏ của lớp hai hỗ trợ, để bọn họ chủ động kết nạp Lục Kính Nhã học bổ túc bài học.
Nhưng trong giờ học, mọi người còn cùng nhau tập thể dục buổi sáng, cho nên cũng sẽ không có vẻ cố ý.
Qua mấy ngày, mấy đứa Đại Vượng đến trường, phát hiện có một thầy giáo dạy ngữ văn mới.
Thầy giáo mới tên là Phạm Nghị Khôn, thì ra là phó hiệu trưởng trường học, thời điểm vận động văn hóa gặp phải phái bảo thủ bị chuyển xuống nông trường Sơn Thủy cải tạo, hiện tại phát hiện không có vấn đề liền triệu hồi về trường cấp ba tiếp tục dạy học.
Mạch Tuệ và Nhị Vượng rất thích nghe ông giảng bài, sinh động thú vị, đâu ra đó, đối với học sinh không kiên nhẫn đọc sách cũng có thể hướng dẫn từng bước, thật đúng là thầy giáo tốt.
Bởi vì chân ông có chút cà thọt, lên lớp đứng giảng bài rất mệt, nên các học sinh sẽ mời ông ngồi xuống.
Ông lập tức hướng về hình ảnh chủ tịch M dán trên bảng đen liên tục cúi người chào: “Ở trước mặt vị lãnh tụ vĩ đại, làm sao thầy dám nói mệt mỏi, đây là tấm gương sáng cho mọi người làm theo đấy.”
Thời điểm tan lớp, ông sẽ trò chuyện cùng các học sinh, động viên bọn họ cố gắng học tập cho tốt.
Có học sinh cười nói: “Thầy Phạm, học để làm gì, còn không phải chỉ là đi xuống nông thôn sửa chữa trái đất à?”
Sắc mặt Phạm Nghị Khôn kiên định nói: “Tổ bốn người cũng bị bắt, thầy tin chắc, thi tốt nghiệp trung học nhất định sẽ khôi phục. Một quốc gia lớn như vậy muốn phát triển, thì cần rất nhiều rất nhiều nhân tài. Mọi người sẽ nhìn thấy ánh sáng và hy vọng.”
Nghe ông vừa nói như thế, không ít bạn học thật sự động tâm, rối rít hỏi thăm có thật như vậy hay không.
“Nếu chúng ta có năng lực tham gia kỳ thi tốt nghiệp trung học, vậy cũng thật may mắn quá!” So các anh chị khóa trên không biết may mắn hơn bao nhiêu lần đây.
Bọn họ còn xuống nông thôn không có trở lại.
Phạm Nghị Khôn cười cười: “Tính cách khác, sang năm hoặc năm sau sẽ khôi phục, các em chuẩn bị xong chưa? Có thể tham gia thêm một cuộc thi sao?”
Bị ông nói như thế, có bạn học liền kích động lên: “Mau mau mau, cho tớ mượn bài ghi chép xem một chút.”
Phạm Nghị Khôn cười cười, dĩ nhiên ông không nắm chắc năm sau sẽ khôi phục kỳ thi tốt nghiệp trung học, bởi vì ông đã nói nhanh thì phải bảy tám năm nữa. Nhưng làm người nên cho người khác một chút hi vọng, vẫn tốt hơn so với mỗi ngày cứ mê mang trôi qua.
Tan học Phạm Nghị Khôn phải đi cách ủy hội. Sở dĩ ông có thể trở về dạy học ở trường, là do cách ủy hội xét duyệt phê chuẩn, vừa bắt đầu mỗi ngày đều phải đi tổ chánh trị cách ủy hội báo cáo công việc.
Công việc báo cáo rất đơn giản, chỉ là nói một chút mình đã làm gì, mình kiểm điểm sai lầm đã qua, bề ngoài thể hiện sau này trung thành thì làm như thế nào như thế nào.
Lúc ông đi ra đυ.ng phải Hàn Thanh Tùng, liền tiến lên chào hỏi.
Hàn Thanh Tùng nhìn ông: “Thầy Phạm đã về rồi.”
Phạm Nghị Khôn gật đầu: “Còn phải cảm ơn các vị lãnh đạo.”
Hàn Thanh Tùng thuận miệng hỏi: “Ông có mâu thuẫn với Liễu Hạo Triết?”
Phạm Nghị Khôn lắc đầu: “Chưa từng, trước kia cậu ấy là học trò của tôi, sau này vẫn có liên lạc, chỉ là tôi đến nông trường mới ít đi.”
Hàn Thanh Tùng: “Vậy tại sao hắn muốn báo cáo ông là phản động, đoàn thể kẻ xấu?” Ánh mắt của anh nặng nề nhìn chăm chú Phạm Nghị Khôn.
Phạm Nghị Khôn thoáng ngơ ngác, dường như không nghĩ tới là như vậy, nhưng ngay sau đó kích động lên: “Chính phủ nhất định sẽ nhìn rõ mọi việc, sẽ không chỉ tin tưởng theo như vậy. Tôi Phạm Nghị Khôn trừ cách mạng không tích cực bị phái bảo thủ đánh, trong sạch. Tuyệt đối không làm những chuyện thương thiên hại lý kia. Tôi, thậm chí tôi còn không biết học sinh Tiểu Liễu làm sao lại xấu xa như vậy, lại vẫn muốn nói xấu tôi?”
Hàn Thanh Tùng nhìn ông, quả thật không tra được bối cảnh Phạm Nghị Khôn có cái gì, Phạm Nghị Khôn có thể không phải cùng một nhóm, cũng có thể thật sự nhóm của bọn hắn cố ý báo cáo, cho dù loại nào cũng có thể đánh lừa dư luận, làm nhiễu loạn tầm mắt của công an.
Dù sao nhân thủ của công an có hạn, đặc biệt có năng lực thì càng có hạn, không thể nào đồng thời làm vài vụ án.
Hàn Thanh Tùng thản nhiên nói: “Thầy Phạm trong sạch, tôi tin tưởng thầy.”
Phạm Nghị Khôn thở phào một hơi, chắp chắp tay với Hàn Thanh Tùng: “Cảm ơn Hàn cục nhìn rõ mọi việc.”
Hàn Thanh Tùng nói: “Cũng không phải tôi nhìn rõ mọi việc, mà là…” Anh lập tức dừng lại câu chuyện, lộ ra vẻ mặt thiếu chút nữa lộ ra miệng, vội vàng tạm biệt Phạm Nghị Khôn sải bước vào ký túc xá.
Vẻ mặt Phạm Nghị Khôn nghi ngờ, lúc này cục công an có người chạy tới nói tìm Hàn cục.
Ông đại khái nghe được một công ăn sắc mặt trắng bệch nói nhỏ: “Nhà tiên đoán đột nhiên phát bệnh, mau, mau nói Hàn cục bí mật mời bác sĩ.” Phạm Nghị Khôn nhất thời tò mò, người tiên đoán gì?
“Thầy Phạm, thầy đi nhanh lên, báo cáo tư tưởng xong thì không nên ở lại chỗ này nữa.” Có công an thấy ông liền đuổi ông đi về.
Phạm Nghị Khôn thoáng do dự liền đi ra ngoài.
Lúc đi đến cửa gặp phải Đại Vượng dẫn theo bọn em trai em gái đến đây, Phạm Nghị Khôn thoáng cái đã nhận ra bọn họ.
Dù sao dung mạo xuất chúng như thế, học sinh có thành tích lại tốt sẽ làm cho người ta khắc sâu trong trí nhớ. Ông nghe Mạch Tuệ tức giận nói: “Lục Kính Nhã kia không phải là người tốt, cô ta sẽ hại anh cả.”
Em trai xinh đẹp làm mặt quỷ trêu cô: “Hì hì, có phải chị nhìn thấy người ta cao hơn chị, biết chơi bóng rổ nên ghen tỵ hay không.”
“Nói hưu nói vượn, chị ghen tỵ với cô ta? Chị nghe lén cha mẹ nói chuyện nên mới biết. Nhà tiên đoán kia đều đã nói, Lục Kính Nhã rất có thể là người trong đoàn thể phản động.” Cô ra vẻ tự bản thân mình biết bí mật, các em không biết nên có chút đắc ý, lôi kéo Nhị Vượng tuấn tú nói cùng cậu.
“Em hai, em có tin hay không?”
“Tin, em cũng nghe được, lúc đó nhà tiên đoán còn nói đến trận động đất lớn, nhân vật vĩ đại qua đời, tổ bốn người bị bắt, còn nói sang năm sẽ khôi phục kỳ thi tốt nghiệp trung học.”
Mạch Tuệ đắc ý nói: “Đúng vậy, cha nói năm ngoái cha có thể tránh được một kiếp không bị tên Phan Đao Tử gϊếŧ chết, cũng bởi vì có lời nhắc nhở của nhà tiên đoán. Bắt được Liễu Hạo Triết cùng những người đó, cũng là nhờ nhà tiên đoán đó.”
“Đáng tiếc thân thể cô ấy không tốt, không thể tiếp tục tiên đoán, mỗi một lần đều phải cách một khoảng thời gian ngắn.”
Một bên Đại Vượng hai tay đút túi quần, ánh mắt xoay chuyển thấy Phạm Nghị Khôn cách đó không xa, mặt liền biến sắc, ho khan một tiếng: “Nói nhăng gì đó.”
Mấy đứa nhỏ lập tức làm bộ như không có gì xảy ra, cùng chào hỏi Phạm Nghị Khôn một tiếng, liền vội vàng đi vào đại viện cách ủy hội.
Tim Phạm Nghị Khôn đập như sấm, thiệt hay giả?
Lâm Lam vẫn đứng bên trong gian phòng nhỏ có thể nhìn thấy sân và ngoài cổng, quay đầu lại nhìn thoáng qua Hàn Thanh Tùng mới bước vào, nhỏ giọng cười nói: “Anh ba, kỹ thuật diễn của bọn nhỏ thật tuyệt.”
Bọn họ chỉ bố trí một chút, bọn nhỏ liền đã hiểu, mọi người diễn vô cùng hăng hái, đảm bảo Phạm Nghị Khôn nhìn không ra cái gì.
Cho dù Phạm Nghị Khôn có phải đồng bọn của bọn họ hay không, nhưng ông ta có liên lạc với bọn người Liễu Hạo Triết, cũng là người truyền tin tức tốt.
Kể từ khi đám người Liễu Hạo Triết bị bắt, đám người Tổ gia kia như ngủ đông không chút nhúc nhích, công an thật đúng rất khó tìm bọn họ.
Hiện tại có vương bài Thái Hoa này, dĩ nhiên lợi dụng rất tốt, thả ra tiếng gió cục công an có một người có thể biết trước tương lai vô cùng có khả năng bắt được những phần tử tội phạm kia.
Không sợ tổ gia không kinh hãi!
Hàn Thanh Tùng đứng ở sau lưng cô nhìn ra phía ngoài: “Anh cho người lặng lẽ theo sau ông ta, chờ ông ta truyền tin tức này ra, hai ngày sau trực tiếp đến cửa tìm Hồ Khải Sinh điều tra.”
Chiêu này gọi là —— đánh rắn động cỏ!