Mùa Hè Của Hiểu Nhu Và BaBa

Chương 37: Khóc lóc cầu thao (H),

Đây là khe l*и chặt nhất ông ta từng cắm vào. khe l*и này không chỉ nhỏ mà còn trơn mềm, bên trong ấm áp dễ chịu, mị thịt không ngừng mυ'ŧ liếʍ hệt như có ngàn vạn cái miệng nhỏ mυ'ŧ cắn dươиɠ ѵậŧ hắn không bỏ, dâʍ ŧᏂủy̠ còn chảy nhiều như vậy khiến ông ta sướиɠ muốn chết!.

Hiệu trưởng một tay xoa eo mình, một tay ấn bả vai Hiểu Nhu, eo mông bắt đầu nhấp nhô, mạnh mẽ công kích da^ʍ huyệt xinh đẹp của thiếu nữ này.

Mới đầu ông ta cắm vào cũng không nhanh, gậy thịt thô to kia hoàn toàn cắm vào trong thân thể Hiểu Nhu rồi lại rút ra, thong thả ung dung hưởng thụ sự liếʍ mυ'ŧ của mị thịt, mài tới khe l*и của Hiểu Nhu tê dại, dâʍ ŧᏂủy̠ càng không nhịn nổi mà trào đầy ra.

"A, a, hiệu trưởng, đừng. A! Đừng." Hiểu Nhu vừa yêu kiều rêи ɾỉ vừa kêu đừng, nhưng rốt cuộc là đừng cái gì đây? Là đừng cắm vào hay là đừng cắm chậm như vậy?.

"Đừng cái gì? Hửm?" Hiệu trưởng vừa rút cắm dươиɠ ѵậŧ vừa hỏi cô.

"Đừng. Đừng." Hiểu Nhu biết đáp án trong lòng nhưng cô lại không muốn nói ra, bởi vì đáp án đó quá xấu hổ!.

"Em không nói sao thầy biết em cần gì được?" Ánh mắt hiệu trưởng sắc bén cực kỳ. Tuổi tác của ông ta chưa đủ để làm ông nội của nữ sinh này nhưng hẳn đã đủ làm ba ba, sao ông ta có thể không hiểu rốt cuộc Hiểu Nhu đang kêu đừng cái gì.

Nhưng cũng vì có thể nhìn thấu nên ông mới biết phải làm thế nào mới có thể hoàn toàn thu phục nữ sinh dâʍ đãиɠ này.

"Nếu em không nói, thầy sẽ rút ra đấy." Vừa nói, Lưu Duệ Hoa vừa nắm chặt lấy eo nhỏ của Hiểu Nhu, muốn rút dươиɠ ѵậŧ ra phía ngoài.

Thấy dươиɠ ѵậŧ to lớn bắt đầu rút ra ngoài, Hiểu Nhu càng hoảng loạn hơn, cô càng lắc đầu nhanh hơn hô to, "Không cần, không cần.".

Mãi tới khi cửa huyệt động chỉ còn ngậm lấy một chút đầu dươиɠ ѵậŧ, Hiểu Nhu mới chảy nước mắt khóc hô, "Đừng rút ra!".

"Mẹ nó, tiểu da^ʍ phụ, không giả vờ nữa?" Hiệu trưởng đã sớm đoán được phản ứng của Hiểu Nhu, ông ta vốn không hề muốn rút dươиɠ ѵậŧ của mình ra.

Sau khi Hiểu Nhu hô lên "đừng rút ra", ông ta lập tức cắm dươиɠ ѵậŧ trở lại chỗ sâu nhất trong động thịt của Hiểu Nhu, qυყ đầυ hung hăng đυ.ng trúng đáy huyệt, Hiểu Nhu dễ dàng bị ông ta đẩy tới cao trào.

Bị âʍ đa͙σ của cô gái kẹp tới cột sống tê dại, lúc này hiệu trưởng mới bắt đầu dốc hết sức lực, mau chóng tấn công.

"Đồ dâʍ đãиɠ, còn giả vờ nữa không? Còn muốn giả vờ nữa không? Dươиɠ ѵậŧ to lớn của hiệu trưởng cắm em sướиɠ hay không? Tao bức có muốn ăn nó?".

"Không giả vờ, không giả vờ nữa. Đại dươиɠ ѵậŧ của hiệu trưởng cắm em sướиɠ lắm, tao bức muốn ăn đại dươиɠ ѵậŧ của hiệu trưởng!".

Hiểu Nhu điên cuồng lặp lại. Cô lại quay trở lại trạng thái khi làʍ t̠ìиɦ với ba ba, đại dươиɠ ѵậŧ vừa cắm vào tiểu bức cô đã ngoan ngoãn thuận theo đối phương.

"Đừng cái gì? Nói!".

"Là đừng cắm chậm như vậy! Đồ dâʍ đãиɠ muốn đại dươиɠ ѵậŧ cắm nhanh một chút, cắm chết tao bức của đồ dâʍ đãиɠ. Hiệu trưởng, hiệu trưởng, khe l*и ngứa quá, muốn đại dươиɠ ѵậŧ của hiệu trưởng cắm chết em!" Hiểu Nhu dâʍ đãиɠ kêu to.

"Mẹ nó, quả nhiên là da^ʍ hoa đãng phụ, đại dươиɠ ѵậŧ của hiệu trưởng lập tức cắm chết em! Cắm lật động thịt của đồ dâʍ đãиɠ!".

Hiệu trưởng nắm lấy cái đùi Hiểu Nhu đang gác trên vai mình, dùng hết sức hích mông.

..