Trần Tuấn Sinh không nghĩ tới loại thuốc nhập khẩu này lại lợi hại như vậy, mỗi ngày ông chỉ cho con gái dùng một chút đã khiến con gái dâʍ đãиɠ thành như thế, lời gì cũng dám nói ra khỏi miệng. Thật đúng là yêu nữ hút tinh khí người, chỉ nói mấy câu dâʍ đãиɠ đã khiến ông nghe tới sinh long hoạt hổ.
"Ha ha, ha ha, bảo bối dâʍ đãиɠ của ba ba, thích dươиɠ ѵậŧ lớn của ba ba tới mức ấy sao? Hôm nay ba ba chơi chết con được không?".
"Được, được, ba ba dùng dươиɠ ѵậŧ lớn đâm chết con gái dâʍ đãиɠ đi, làm nát khe l*и dâʍ đãиɠ của con gái đi, bắn hết tϊиɧ ɖϊ©h͙ cho Hiểu Nhu đi!".
Mẹ nó, đúng là tiểu dâʍ đãиɠ. Trong lòng Trần Tuấn Sinh mắng thầm một tiếng, bị huyệt da^ʍ đã tới cao trào của con gái xoắn chặt, ông cắm vào càng hung ác hơn.
Không biết từ lúc nào, chân tay Hiểu Nhu đã có thể nhúc nhích lại, nhưng Hiểu Nhu đã sớm trở thành nô ɭệ của tìиɧ ɖu͙© nào nghĩ tới chuyện phản kháng cha mình. Từ khi có chút sức lực, hai chân cô bắt đầu tự giác quấn chặt lấy eo cha mình, phập phồng theo từng cú nhấp của cha, cánh tay ngọc cũng hóa thành dây leo cuốn lấy cần cổ mướt mồ hôi, khiến thân thể cha mình càng áp lại gần mình hơn.
Nếu không phải ©ôи ŧɧịt̠ của cha đang cắm trong tao huyệt, không ngừng xông tới, người ngoài nhìn thấy tư thế của hai người sẽ chỉ tưởng đây là thiếu nữ đang thân mật làm nũng với cha mình mà thôi.
Ngực của con gái bị ông đυ.ng tới lắc lư bay lượn, Trần Tuấn Sinh cúi người muốn dùng miệng ngậm lấy vυ' bự của con gái, đáng tiếc bàn hơi cao mà ông lại hay đi xã giao nhiều, mặc dù không tới mức bụng phệ nhưng cũng có ít mỡ, cứ khom lưng như vậy thật sự hơi quá sức. Thế là Trần Tuấn Sinh dứt khoát kéo con gái lên, để con gái ngồi trên bàn, như vậy hai bé thỏ ngọc vừa lúc đặt ngay trước miệng ông.
Người cha há miệng ngậm ngay hạt anh đào của con gái vào, hệt như trẻ sơ sinh bú sữa mà mυ'ŧ lấy nụ hoa yêu kiều của con gái, mυ'ŧ tới Hiểu Nhu phải dâʍ đãиɠ rêи ɾỉ.
"A. A. Sảng khoái, ba ba mυ'ŧ Hiểu Nhu thật thoải mái. Đầṳ ѵú muốn bị ba ba liếʍ. A. A. Hàm răng của ba ba cắn hỏng hết vυ' con rồi a.".
"Dâʍ đãиɠ! Da^ʍ phụ!" Tiếng rêи ɾỉ dâʍ đãиɠ của con gái cứ vang vọng bên tai, Trần Tuấn Sinh phun nụ hoa ra tàn nhẫn cắm hai cái, sau đó ôm lấy con gái đi về phía sofa phòng khách.
Suốt đoạn đường, Hiểu Nhu luyến tiếc không nỡ buông ba ba ra, không chỉ bám thật chặt trên người ba ba, cái eo nhỏ mềm dẻo còn chủ động đưa đẩy, mông thịt không ngừng nuốt cắn, thông minh mà ve vuốt da^ʍ khí của ba ba.
Trần Tuấn Sinh nhét con gái lên sofa rộng lớn kiểu dáng Châu Âu, sau đó tách hai chân con gái ra, đè đầu gối, khiến thân thể mềm mại của con gái hãm sâu vào trong sofa.
Độ cao như vậy có thể khiến Trần Tuấn Sinh càng dễ ȶᏂασ hơn so với lúc ở bàn ăn, ©ôи ŧɧịt̠ cắm trong cái lỗ của con gái điên cuồng chạy nước rút.
Thế tiến công đã mãnh liệt tới vậy nhưng Hiểu Nhu vẫn cảm thấy chưa đủ.
Cánh tay ngọc trơn trượt của cô sờ lên cặp mông lớn của ba ba, vừa dùng lực ép xuống vừa véo nhẹ xoa nắn, kí©ɧ ŧɧí©ɧ người cha hoàn toàn giải phóng thú tính trong người, đè lên con gái bảo bối mà liều mạng cắm xuống!.
..