"Ừm? Đã ướt rồi sao? Đúng là con đĩ dâʍ đãиɠ." Trần Tuấn Sinh đang dán ©ôи ŧɧịt̠ vào bắp đùi con gái cọ tới cọ lui, đương nhiên có thể nhận ra luồng nhiệt lưu này. Đại ©ôи ŧɧịt̠ đã sớm chống qυầи ɭóŧ thành một cái lều bự, qυყ đầυ cách vải vóc bắt đầu va chạm với ngọc môn của con gái.
"A. A. Đừng cắm. A.".
Cha ruột đè con gái lên cửa, mông dán chặt vào mông con gái liên tục ra vào. Cứ việc còn chưa thật sự cắm vào nhưng thoạt nhìn hệt như hai người đang giao hợp.
Dường như Trần Tuấn Sinh cảm thấy hai tầng vải vóc quá cản trở, một tay mò vào trong váy con gái, sờ tới mảnh vải thật nhỏ bị kẹp giữa háng con gái, hung ác kéo mạnh một cái nhưng vẫn chưa thể kéo rách.
"A." Qυầи ɭóŧ bị kéo thành một đường nhỏ khiến vùng da thịt mềm mại nhất trên người Hiểu Nhu bị kẹp đau, cũng khiến cô càng kinh hoảng hơn. Cô đưa tay đẩy mạnh tay cha ra, muốn ông ấy bỏ tay ra khỏi qυầи ɭóŧ của mình, nhưng cha cô lại có mục tiêu rõ ràng, một lần không thành công lại giật mạnh thêm một lần nữa. Lần này, vải vóc yếu ớt vang lên tiếng roẹt roẹt to rõ, bộp một tiếng bay ra ngoài, co thành một đống cuộn lại bên chân Hiểu Nhu.
"A!".
Theo tiếng kêu sợ hãi vang lên, Hiểu Nhu có thể cảm nhận rõ ràng ©ôи ŧɧịt̠ nóng cháy của cha mình. Không còn qυầи ɭóŧ của con gái ngăn cách, Trần Tuấn Sinh có thể tiến thêm một bước mà cắm thẳng vào mép âʍ ɦộ của con gái.
Qυầи ɭóŧ của ông bị dâʍ ŧᏂủy̠ nơi lỗ l*и dội ướt dẫm, xuyên thấu, ©ôи ŧɧịt̠ cách lớp vải ướt đẫm như xông thẳng vào cơ thể Hiểu Nhu.
Hiểu Nhu sắp khóc. Sau chú, chẳng lẽ cô và ba ba sắp rập khuôn bước lên con đường lσạи ɭυâи này sao?.
Cô vừa đập mạnh vào cửa vừa không cam lòng kêu to "Ba ba mau tỉnh đi, con là Hiểu Nhu a. a.".
Nhưng khi cự căn của ba ba vẫn luôn không ngừng đυ.ng chạm khe l*и của mình, Hiểu Nhu lại nảy sinh ảo giác ba ba đã thật sự cắm vào.
Cứ việc Hiểu Nhu không muốn thật sự xảy ra quan hệ với ba ba, nhưng cô không thể phủ nhận, bị ba ba đè lên cửa cắm vào như vậy thật sự rất thoải mái. lỗ l*и bị đại ©ôи ŧɧịt̠ không ngừng kí©ɧ ŧɧí©ɧ mê hoặc, dâʍ ɖị©ɧ đã sớm tuôn trào hết đợt này tới đợt khác, chen lấn nhau tràn ra.
"Hiểu Nhu. Hiểu Nhu." Tựa như nghe được tiếng con gái gào to, Trần Tuấn Sinh bắt đầu lầm bầm lặp lại tên con gái.
Hai mắt Hiểu Nhu sáng ngời. Ba ba như vậy là sắp tỉnh lại rồi ư? Nhân lúc hiện tại còn chưa có gì, bọn họ còn có thể quay đầu.
"Đúng vậy ba ba, con là Hiểu Nhu, ba mau dừng lại, chúng ta như vậy là không đúng." Con gái cố gắng thức tỉnh lý trí của người cha.
Đáng tiếc tuy Trần Tuấn Sinh đang không ngừng lặp lại tên con gái nhưng phía dưới còn đang tiếp tục động tác thọc vào rút ra, hiển nhiên ông còn chưa tỉnh hẳn. Hiểu Nhu nhắm mắt lại, một dòng lệ rơi xuống.
Không sao, chỉ cần ba ba chưa cắm vào thật vẫn chưa thể tính là lσạи ɭυâи, cứ tiếp tục như vậy mà mau chóng kết thúc đi. Hiểu Nhu tự an ủi mình.
Nhưng ngay tại lúc Hiểu Nhu nhắm mắt, cuối cùng Trần Tuấn Sinh cũng phát hiện chỗ nào không đúng. Ông cởϊ qυầи lót của mình ra, chỉ chớp mắt cự căn lành lặn nóng bỏng đã bắn ra ngoài. Ba ba ôm chặt thắt lưng con gái nhấp một cái, mông thịt va chạm, đại ©ôи ŧɧịt̠ cắm lút cán.
"A!!".
Hiểu Nhu lập tức mở trừng mắt, trong đôi mắt đang trợn to tràn đầy vẻ không thể tin tưởng.
Ba ba thật sự cắm vào!.